Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác lành lạnh từ mấy đốt ngón tay truyền đến khiến Mặc Huyên từ trong cơn mê tỉnh lại. Do hôn mê lâu ngày nên mắt vẫn chưa kịp thích nghi với ánh sáng, y nhíu nhíu mi lại định giơ tay che mắt thì phát hiện bàn tay y đang bị ai đó giữ chặt. Mặc Huyên cố gắng mở to mắt nhìn. Cô gái mặc áo lam đang ngồi gặm gặm mấy ngón tay y một cách say sưa, vừa thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn y.Đôi mắt hạnh mở to nhìn y chăm chú, cuối cùng nàng thốt lên: “A! Tỉnh rồi!”

Nàng nói nhưng vẫn chưa buồn bàn tay Mặc Huyên ra, y cố rút lại mấy lần nhưng bất thành, Mặc Huyên nói: “Cô… cô nương, buông tay ta trước đã…”

Nàng nhìn y, bướng bỉnh lắc đầu: “Không buông! Không buông! Tay chàng rất mềm, gặm rất thích…”
“…”
Nàng nói: “Chàng hôn mê mười mấy hôn rồi, ngày nào ta cũng liếm nó, bây giờ quen rồi.”
Mặc Huyên hơi ngồi dậy, hóa ra y hôn mê đã mười mấy ngày rồi, vết thương trên người cũng đã đóng vảy. Lần đó bị đám người của Tam ca truy đuổi, y khó khăn lắm mới thoát được nhưng đến phút cuối lại bị người bên cạnh phản bội, đâm y một nhát rồi đẩy xuống vực.
“Nàng cứu ta ư?”

Cô gái áo lam gật gật đầu, vẫn không quên sờ sờ bàn tay Mặc Huyên.
“Nàng tên gì?”
“Rắn lục xanh.”
Khóe môi Mặc Huyên giật giật, “Gì…Cái gì?”
‘Rắn lục xanh’ nói: “Ta không biết. Mấy con vật ở đây đều gọi ta là vậy mà?”
Mặc Huyên lại càng giật mình: “Nàng? Rắn lục xanh ư?”
‘Rắn lục xanh’ gật đầu, “Ừm, ta là rắn thành tinh sống ở đây á.”
Tim Mặc Huyên đập thịch một cái, y vô thức lùi vào trong góc tường, “Nàng… định ăn thịt ta hả?”
“Không đâu. Mấy con rắn ngoài kia bảo ta, chàng đẹp thế này ăn thịt thì phí lắm. Phải nuôi chàng cho khỏe rồi cưới chàng… Nhưng mà… nhưng mà… chăm sóc chàng mấy ngày qua, ta đói quá nhịn không được nên đành cắn tay chàng cho đỡ thèm…”
Mặc Huyên nuốt nước miếng cái ực.
Nghĩ đến việc lúc y hôn mê mà có người hết cắn rồi liếm loạn trên người y khiến khuôn mặt y vặn vẹo, “Nàng… còn cắn chỗ nào khác không?”
‘Rắn lục xanh’ thành thật nói: “Không cắn nhưng có nhìn qua hết rồi.”
Mặc Huyên: “…”

Mặc Huyên hít sâu mấy cái cố trấn định lại, y nói qua chuyện khác: “Nàng là nữ nhi đâu thể gọi là ‘rắn lục xanh’ mãi được. Ta đặt tên cho nàng nha? A Thanh? Nàng thấy thế nào?”
A Thanh dường như không để ý lắm, ngồi mải mê cắn cắn ngón tay Mặc Huyên, nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn y, “Ừm. Tùy chàng.”
Buổi chiều lúc ăn cơm, Mặc Huyên thấy nàng nhảy lò cò bằng một chân khắp nhà, y thắc mắc: “Chân nàng làm sao vậy?”
A Thanh bĩu môi: “Hôm chàng té xuống đây, đè lên người ta nên gãy một chân… Ta mới thành người pháp lực còn yếu nên mãi vẫn không lành.”
Mặc Huyên áy náy: “Xin lỗi.”
Lúc thấy bàn thức ăn do nàng dọn lên, Mặc Huyên có hơi sững người, y cười bảo: “Tay nghề nàng cũng khá lắm đó.”

A Thanh lại nói: “Do hổ mang tỷ tỷ dạy ta đó. Hôm đầu chàng tới, ta tưởng chàng cũng ăn giống ta nên bắt về mấy con chuột mập mạp…”, nói đến đây nàng thở dài một tiếng, “… nhưng nhét vào miệng chàng mãi mà chàng không chịu nuốt…”
Nghe nàng kể, một cơn buồn nôn dâng lên, mặt Mặc Huyên tái mét, y không dám tưởng tượng nổi cảnh A Thanh nhét nguyên con chuột còn sống vào miệng y là như thế nào. Mặc Huyên thầm hứa với lòng sau khi khỏe hẳn y nhất định phải đi tìm ‘hổ mang tỷ tỷ’ để cám ơn mới được.

**

“Mặc Huyên, ta nuôi chàng hơn hai mươi ngày rồi, chàng phải gả cho ta đó.”
Mặc Huyên đang hớp ngụm canh thì phun tất cả ra ngoài, y ho sù sụ mấy tiếng, A Thanh tốt bụng vỗ vỗ lên lưng y mấy cái.
Mặc Huyên trừng mắt với nàng, “Nàng là nữ nhân sao có thể tùy tiện nói ra mấy chuyện này chứ!”
“Ta không quan tâm, chàng phải gả cho ta.”
“…”
“Gả hay không?”
“…”
“Ta hỏi lại lần nữa, chàng gả hay không?”
“…”
Thấy Mặc Huyên im lặng không đáp, A Thanh trợn trắng mắt lên sau đó nhào vào lòng y nhe răng cắn loạn trên người y.
“Gả hay không?”
Mặc Huyên lắc đầu.
A Thanh một tay giật phăng vạt áo y ra, cắn mạnh vào hai điểm nhỏ trên ngực y.
Mặc Huyên: “…”
“Nhả ra!” Y gần như nghiến răng.
“Không nhả! Chàng gả cho ta không!”
“Không gả.”
A Thanh dùng sức cắn một cái, đồng thời lúc đó Mặc Huyên hét lên một tiếng thảm thiết.
Cắn qua cắn lại, lăn qua lăn lại, cuối cùng Mặc Huyên chịu không nổi giơ hai tay lên: “Gả! Gả! Gả!”
A Thanh hài lòng lau miệng, đứng dậy.

****

Nhẩm tính thử thời gian mình ở với A Thanh, trong lòng Mặc Huyên đã sớm không yên. Y ở đây yên bình thế này không biết hoàng cung nổi sóng to cỡ nào. Có một hôm, y kéo tay A Thanh lại, nghiêm túc nói:
“A Thanh, ta phải rời khỏi đây. Ta…”
Còn chưa kịp nói hết câu A Thanh đã cắn mạnh vào tay y, oán hận: “Chàng muốn bỏ ta?”
Mặc Huyên đẩy đầu nàng ra, nói: “Không phải, bây giờ ta rời khỏi đây về lo một số việc. Ở đó bây giờ nguy hiểm lắm, ta không thể mang nàng theo cùng…”
A Thanh đột nhiên nước mắt lưng tròng: “Khó khăn lắm ta mới nhặt được người đẹp như chàng… giờ chàng bỏ đi ta biết phải làm sao? Sắp đến mùa giao phối của rắn rồi. Huhuhu…”
Mặc Huyên: “…”
“Chàng đi rồi ta biết làm với ai?”
Cuối cùng Mặc Huyên chịu không nổi, che miệng nàng lại: “Còn… còn khoảng bao lâu?”
A Thanh nói: “Gần hai tháng nữa…”
Mặc Huyên ôm nàng, khụ một tiếng rồi nói: “Được, ta hứa với nàng, hai tháng nưa sẽ quay lại tìm nàng cho nàng…”, nói đến đây cả vành tai y đều đỏ lên.
A Thanh trong ngực y vẫn chưa nín hẳn, nàng nói bằng giọng buồn buồn nhưng y nghe như nàng đang nhõng nhẽo: “Hứa rồi đó.”
“Ừm, ta hứa.”
Lúc tiễn y đi, A Thanh đứng đó nhìn bóng lưng y chăm chú, cứ hễ y cất được mười bước thì nàng lại gọi một tiếng: “Huyên Huyên, ta sẽ đợi chàng, nhớ trở về đó.”
“Huyên Huyên, ta ở nhà đợi chàng.”
“Huyên Huyên…”

Khi bóng y biến mất hẳn sau núi, A Thanh buồn bã đá viên sỏi nhỏ dưới chân, lẩm bẩm: “Đi mất tiêu rồi.”

Buổi tối ngày thứ ba khi Mặc Huyên vừa rời khỏi, A Thanh ngồi đung đưa trên cây hát nghêu ngao, hoàn toàn không theo nhịp điệu nào cả khiến mấy con côn trùng gần đó bỏ nhà ra đi để tránh nạn:
“Huyên Huyên trắng trẻo…
Huyên Huyên mềm mềm…
Huyên Huyên tuấn tú…
Huyên Huyên ơi… Huyên Huyên à…”

Dưới sân có một bóng người cao ráo xuất hiện, y khẽ cất tiếng gọi: “A Thanh?”
A Thanh từ trên cây nhảy xuống, nàng chạy nhanh về phía y. “A! Là chàng?”

****
“Từ lúc ta về cung đến giờ đã bao lâu rồi?”
“Bẩm Tứ điện hạ, đến nay là thứ 46 rồi.”
Mặc Huyên khẽ lẩm bẩm, “46 ngày rồi ư? Không biết có kịp về với A Thanh không nữa…”
Nói rồi y đặt sách xuống đi về phía cửa sổ nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm.

Hôm sau trong lúc lâm triều, A Thanh đột nhiên xuất hiện ở cửa hoàng cung.
“Huyên Huyên.”
Vừa nhìn thấy nàng, Mặc Huyên vừa mừng vừa lo, y chạy đến chỗ nàng, “Sao nàng lại chạy tới đây?”, sau đó y nói với người bên cạnh, “Mau đưa nàng về cung của ta đi.”

A Thanh đạp vào chân Mặc Huyên một cái, “Chàng gọi ta tới đây mà!”
Mặc Huyên ngơ ngác: “Ta? Không có!”
A Thanh nghe y nói càng bực hơn, nàng kéo hẳn tay y cạp một cái rõ đau: “Mấy hôm trước chính chàng bảo ta tới đây!”
Mặc Huyên thực sự không rõ nàng đang nói gì, y nói: “Nàng nói gì vậy? Từ lúc từ biệt nàng tới nay ta đều ở đây…”
Lúc này A Thanh cực kì tức giận, nàng đánh y túi bụi, “Chàng nói vậy là sao chứ! Hơn một tháng nay chàng đều ở cạnh ta mà! Hôn ta cũng đã hôn rồi, cắn ta cũng đã cắn rồi, làm cũng làm xong rồi. Giờ trong bụng ta có rắn con rồi chàng lại trở mặt không nhận là sao! Hu huh u… Có tin ta gọi hổ mang tỷ tỷ tới cắn chàng một phát chết tươi luôn không.”
Mặc Huyên lắc đầu: “Ta thực sự không…”
A Thanh ngừng tay lại, nàng lau nước mắt xong thì chạy đi mất. “Ta giận chàng rồi.”

Nàng nói đến là đến, đi là đi như một cơn gió, còn chưa kịp để Mặc Huyên nói gì đã chạy mất, bỏ y đứng đó đực mặt ra không hiểu gì cả. Mãi khi y định thần lại, mới đuổi theo nàng.
“Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Đám thủ vệ của y cũng nhanh chóng theo sau chân y.

Lúc tìm được A Thanh, Mặc Huyên như chết đứng. Cả người nàng đầy máu nằm thoi thóp bên bụi cây ven đường, nửa người dưới đã biến thành đuôi rắn, do bị thương nặng nên nàng chẳng còn sức để duy trì hình dạng người.
“A Thanh! A Thanh! Nàng làm sao vậy? Ai làm nàng bị thương!”
A Thanh nghe tiếng y thì mở mắt ra nhìn, Mặc Huyên nhận lấy viên thuốc cầm máu từ tay thuộc hạ, cho vào miệng nàng.
“Mở mắt ra đi, A Thanh.”
A Thanh dùng hết sức lực nhấc tay lên tìm kiếm bàn tay Mặc Huyên, lúc nắm được tay y, nàng đưa lên môi khẽ cắn một cái rồi thì thào gọi: “Huyên Huyên…”
Mặc Huyên run rẩy đáp: “Ta đây! Ta ở đây!”
A Thanh nói: “Ta xin lỗi, A Thanh phản bội chàng rồi.”
Mặc Huyên lắc đầu: “Không, nàng không…”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay y, A Thanh nghẹn ngào: “Ta thực sự phản bội chàng rồi… Rắn con trong bụng ta… không phải của chàng…”
“Huyên Huyên ơi, ta phải làm sao đây? Ta không biết gì cả…”
“Ta không cố ý…”

A Thanh nói năng loạn cả lên, Mặc Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, “Ngoan, không sao, A Thanh không phản bội ta…”

“Ta có, ta có mà… Huyên Huyên rắn con không phải của chàng. Chàng đừng giận ta…”
“Không giận. Ta không giận nàng.”
“Ta…”
Còn chưa kịp nói xong thì một loạt tên bắn tới, đám thủ vệ nhanh chóng đứng vây xung quanh Mặc Huyên hất văng đống tên ra. Mặc Thương đứng giữa đám thủ vệ nhìn về phía hai người họ cười khẩy một tiếng.
Cả người A Thanh run lên. Mặc Thương đứng trên cao nói: “A Thanh, cảm giác bên ta thế nào?”.
Đôi mắt Mặc Huyên gần như bắn ra tia lửa, y hét lên: “Mặc Thương, ngươi đã làm gì nàng?”
Mặc Thương nhếch môi cười hỏi y: “Muốn nghe thật không?”
“Lúc ngươi vừa rời khỏi, ta cải trang thành ngươi sống cùng nàng ta. Ngươi cũng biết dung mạo hai chúng ta tám phần giống nhau, ngay cả thói quen cũng giống hệt nhau. Cho nên A Thanh không nhận ra, cuối cùng bị ta lừa lên giường…”

Nước mắt A Thanh dần thấm ướt vạt áo Mặc Huyên, Mặc Thương vốn rất đắc ý nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy nàng khóc trong lòng có chút khó chịu, hắn siết chặt cây kiếm trong tay. Hắn vừa dứt câu Mặc Huyên gần như mất trí lao đến vung đao chém tới tấp vào Mặc Thương. Cho đến khi tất cả mọi thứ trước mắt y biến thành màu đỏ, y cũng ngã xuống rồi mất đi ý thức.
“Tại sao bây giờ nó vẫn chưa tỉnh?”
“Bẩm nương nương…”
Mặc Huyên bị giọng nói của hai người họ làm cho tỉnh giấc, y khẽ gọi: “Mẫu thân, A Thanh… nàng đâu?”
Thục phi đứng bên cạnh giường liếc y: “Bản thân con còn chưa lo xong mà còn lo cho người khác à?”
“A Thanh đâu?”
“Nó chết rồi.”
“Mẫu thân, nàng đâu?”
Đôi mắt Mặc Huyên trống rỗng, y nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt cú ngẩn ngơ hỏi: “A Thanh đâu? Nàng đâu? Mẫu thân, nàng đâu rồi?”
Thục phi nhìn bộ dạng đó của y quả thực chịu không nổi nữa, bà quay sang nói với Thái y đang đứng bên cạnh: “Ta cho ông ba ngày, bất kể dùng cách gì, ông nhất định phải làm cho nó quên con yêu nữ đó nếu không ông tự mang đầu đến tìm ta đi.”
Lão thái y run rẩy cúi đầu: “Dạ…dạ…”
****

“Bệ hạ…”
Giọng nói của nữ nhân bên dưới khiến y giật mình. Mặc Huyên thẫn thờ nhìn nàng ta một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo xong sau đó bước ra ngoài để mặc cho nàng ta gọi.

Sau khi giành được ngôi vị, đáng lí ra y phải vui mừng mới đúng nhưng không hiểu sao trong lòng y cứ như có một tảng đá đè nặng, muốn thở cũng không thở nổi. Cảm giác mơ hồ, nhớ rồi lại quên, quên rồi lại mong, cứ muốn tìm kiếm bóng hình của ai đó mà y không tài nào nhớ nổi.
“Bệ hạ, Tam điện hạ lại nổi điên ở đại lao…”
“Ừ, ta biết rồi.” Mặc Huyên quay gót đi về phía giam giữ hắn.

Trong ngục tối, Mặc Thương kêu gào dữ dội: “Thả ta ra! Mau lên! Ta phải cứu nàng…”
Vừa thấy bóng dáng Mặc Huyên, hắn im bặt.
“Sao không kêu nữa?”
Mặc Thương gần như cầu xin y: “Tứ đệ, ta cầu xin đệ, mau thả ta ra đi. Ta phải đi cứu nàng… Ngươi không thể trơ mắt nhìn nàng chết được.”
“Cứu người? Ngươi cũng biết cứu người ư?” Mặc Huyên cười khẩy.
“Một ngày thôi, chỉ một ngày thôi. Sau khi ta cứu nàng rồi đệ muốn giết ta cũng được, tùy đệ. Ta xin đệ đó.”

Đáp lại lời hắn chỉ là khoảng không im lặng, Mặc Thương dường như mất kiên nhẫn: “Mặc Huyên! Coi như nể tình ngươi từng yêu A Thanh mà thả ta ra được không?”
Nghe thấy hai tiếng này Mặc Huyên ngơ ngác hỏi lại: “A Thanh? A Thanh… là ai?”
Mặc Thương nghe y nói thế thì tức giận, “Mặc Huyên! Ngươi lên ngôi vua rồi hậu cung có bao nhiêu mỹ nhân rồi nên định vứt A Thanh qua một bên hả?”
“A Thanh… A Thanh…” Mặc Huyên cứ lẩm bẩm cái tên ấy.

Lát sau, y chợt sững người nhìn Mặc Thương. Sau đó lạnh giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Cắt lưỡi hắn vứt cho chó ăn.”, sau đó quay gót rời khỏi đó, không quan tâm đến tiếng thét đau đớn của Mặc Thương.

Mặc Huyên quay lại hậu cung, nhìn người con gái đang nằm ngủ say trong chăn, y khẽ gọi: “A Thanh…”, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng ta.
Người nọ mơ màng tỉnh dậy, “Bệ hạ…”
Mặc Huyên sực tỉnh, vội rút tay về, y trầm giọng: “Ngủ đi.”

Nghe giọng y, nàng ta có chút hoảng sợ vội làm theo lời y, Mặc Huyên cũn nằm xuống bên cạnh nhưng mắt vẫn mở to, y nhìn chằm chằm tấm lụa mỏng trên đầu.
A Thanh không còn nữa rồi… Cuối cùng y cũng nhớ ra. Ngày hôm ấy khi y nổi điên giết sạch đám thuộc hạ của Mặc Thương rồi vung đao chém hắn nhưng A Thanh lại lao ra đỡ giúp hắn đao đó…
“A Thanh rốt cuộc nàng làm vậy là sao?”
“Có lẽ quên nàng đúng là lựa chọn tốt nhất…”

****

“Ha, may là ngươi bảo quản thi thể con bé tốt nếu không ta cũng bó tay.”

Mặc Thương quơ tay loạn lên, ý bảo người con gái trước mặt “Mau cứu nàng đi.”
Cô gái nọ bĩu môi, “Biết rồi.”
“Này, bé con, hổ mang tỷ tỷ tới thăm muội nè. Đừng ngủ nữa.”

A Thanh nằm trong quan tài ngọc, hai tay chắp lên ngực giống như đang ngủ say.
Mặc Thương nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Người con gái đứng bên cạnh hai tay chống nạnh, “Ngươi xem ngươi ra cái bộ dạng gì rồi. Nếu đám thuộc hạ của ngươi cứu ngươi ra sớm tí nữa thì tốt rồi. Ít ra ngồi cạnh ta không phải một gã câm, chán phèo.”

Sau đó nàng ta đổi giọng nghiêm túc nói: “Như ta đã nói, một mạng đổi một mạng, ngươi đồng ý không?”
Mặc Thương nhìn người trong quan tài, không do dự gật đầu.
“Không hối hận chứ?”
Mặc Thương lắc đầu.

“Vậy đi theo ta.”
Lúc rời khỏi căn phòng băng đựng quan tài của A Thanh, Mặc Thương có chút lưu luyến quay người lại nhìn nàng lần cuối, sau đó khẽ mấp máy môi nói gì đó. Không hề phát ra âm thanh, chỉ có mình hắn biết.

Ngày A Thanh tỉnh dậy, trời trong xanh đến lạ. Mọi chuyện xảy ra lúc trước như dòng nước chảy qua đầu nàng, từng chuyện từng chuyện. Nỗi hận Mặc Thương như cắn xé tâm hồn nàng, A Thanh siết tay thành nắm đấm. Chợt một giọng nói cắt nang sauy nghĩ nàng, “Hận hắn lắm hả? Tiếc là hắn chết rồi…”
A Thanh reo lên: “Tỷ tỷ…”
“Mặc Thương chết rồi. Chết rất thảm.”
A Thanh nghe thế thì vui vẻ: “Chết rồi thì tốt. Là tỷ giết hắn trả thù giúp muội hả?”
‘Hổ mang tỷ tỷ’ khẽ gật đầu, đúng là nàng ta giết hắn thật nhưng không phải để trả thù. Mặc Thương trước khi chết đã nhờ nàng ta xóa kí ức về Mặc Huyên trong đầu A Thanh, Mặc Huyên giờ đây không nhớ nàng nữa, nếu nàng nhớ chỉ thêm đau lòng. Nàng ta từng hỏi hắn, “Vậy tại sao ngươi không bảo ta xóa luôn kí ức về ngươi trong đầu nó?”
Mặc Thương cười khổ, lại khoa tay múa chân ra hiệu: “Cứ để nàng hận ta.”

Lần cuối nhìn nàng, Mặc Thương khẽ nói.

A Thanh, xin lỗi…
Xin lỗi…
Nếu như… nếu như có thể quay ngược thời gian về lúc đó… Ta sẽ không làm thế với nàng…
Xin lỗi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK