Ở văn phòng luật sư nơi cô đang làm, có tiếng nói chuyện:
"Tôi đến tìm bà xã của tôi."
"Vợ anh là ai?" Người nọ hỏi.
Anh suy nghĩ một hồi rồi hai mắt sáng lên:
"Bà xã tôi đẹp lắm, là người đẹp nhất trên đời, bà xã thương tôi nhất."
Mấy người ở đó nhìn nhau.
"Chẳng lẽ đây là..."
Đúng lúc đó, có một cô gái đi ngang qua, nghe thấy giọng nói quen tai nên dừng lại xem, thấy anh thì sửng sốt:
"Sao anh lại đến đây? Ở ngoài nguy hiểm lắm. Lần trước đi lạc làm em lo gần chết!"
Rồi cô chạy lại, nhìn anh từ trên xuống dưới kiểm tra xem có bị thương không, thấy anh không sao nên cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh thấy cô thì cười hì hì, ôm lấy cô:
"Bà xã xinh đẹp, anh mang cơm đến cho em."
Nhưng khi anh nhìn lại bàn tay trống không, mắt anh rưng rưng.
"Anh hư, để quên ở nhà rồi bà xã."
Cô vừa dỗ anh vừa dắt tay anh đi, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
"Ngoan, để em dắt anh đi ăn sườn nha."
"Hoan hô, bà xã xinh đẹp thương anh nhất!"
"Ừm, bà xã thương anh nhất."
Sau khi họ rời đi, mấy luật sư kia nhìn nhau.
"Hóa ra, đây là người chồng đáng yêu mà đại luật sư hay kể với chúng ta, lần nào nhắc đến chồng, cô ấy đều cười rạng rỡ trông rất hạnh phúc."