Tịch Lương, đại tiểu thư của Tịch gia, thân phận cao quý hơn người. Kể từ khi sinh ra gương mặt được trời phú mà trở nên xinh đẹp. Nhưng đáng tiếc, năm cô mười tuổi Tịch gia xảy ra vụ hoả hoạn, gương mặt của Tịch Lương cũng từ đó mà bị huỷ.
Năm xưa gia đình cô, người làm trong Tịch gia đối tốt với cô bao nhiêu thì hiện tại trái ngược bấy nhiêu. Họ kinh sợ nhan sắc xấu xí khi bị ngọn lửa thiêu đốt của Tịch Lương. Họ đối với cô còn tệ bạc hơn cả con ở.
Tịch gia vì không muốn bên ngoài đồn đại những lời nói không hay nên đã ra ngoài tìm một đứa con nuôi đặt tên là Tịch Nguyệt, hơn nữa còn phế đi cái danh đại tiểu thư của Tịch Lương, chuyển qua cho Tịch Nguyệt.
[ ... ]
" Dọn dẹp sạch sẽ một chút tí nữa thiếu gia của Kình gia sẽ qua đây bàn chuyện làm ăn, nhân tiện xem mắt Tịch Nguyệt ".
Tịch phu nhân huých nhẹ vào người Tịch Lương một cái rồi rời đi.
Tịch Lương cười khẽ, không nói gì thế tiếp tục lau dọn. Nhìn xem người mẹ ruột kia coi cô là gì ? Trong mắt của bà hiện tại chỉ có đứa con gái nuôi tên Tịch Nguyệt. Dù cô có chảy dòng máu của bà thì sao ? Nhưng ai nói gương mặt của cô không xinh đẹp.
Quả nhiên nửa tiếng sau thiếu gia của Kình gia đã đến. Tịch Lương căn bản không dám ngẩng đầu, vì cô sợ với dung nhan này nhất định sẽ doạ chết người ta.
" Kình thiếu gia, mời vào, mời vào ".
Tịch lão gia nhiệt tình đón tiếp Kình Đông, còn tự tay rót cho anh một cốc nước.
" Hôm nay tôi đến không phải là muốn bàn về dự án mà là muốn bàn chuyện cưới xin. Kình Đông tôi muốn lấy đại tiểu thư Tịch gia về làm vợ ".
Lời vừa dứt, trong lòng Tịch lão gia và Tịch phu nhân cùng Tịch Nguyệt vui sướng vô cùng, chỉ có Tịch Lương đang lau dọn là bình thản.
Tịch lão gia kéo Tịch Nguyệt ra chỗ của Kình Đông ngồi.
" Nào Tiểu Nguyệt ra chỗ của chồng tương lai con ngồi đi ".
Tịch Nguyệt vừa toan ngồi xuống Kình Đông đã thể hiện rõ nét mặt không vui. Sắc mặt anh sầm xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
" Người tôi muốn kết hôn là đại tiểu thư của Tịch gia, tức là người chảy dòng máu của Tịch gia chứ không phải một đống rác mang bên ngoài về ".
Sắc mặt cả nhà ba người kia tái nhợt, gương mặt của Tịch Lương cũng biến đổi đôi chút.
Chuyện Tịch Lương cô là đại tiểu thư nhà Tịch gia đã bị Tịch lão gia dùng quan hệ làm cho biến mất. Nhưng người đàn ông kia rốt cuộc có lai lịch thế nào mà có thể điều tra được chuyện này ?
Kình Đông hất Tịch Nguyệt ra một bên, buông một câu lạnh nhạt.
" Bản thân chỉ là rác thải thì đừng nghĩ rằng mình cao quý như kim cương ".
Gương mặt Tịch Nguyệt trắng bệch, hai tay cô ta siết chặt để dọc theo thân người. Lời này không chỉ sỉ nhục một mình Tịch Nguyệt mà còn tựa như một cái bạt tai tát thật mạnh vào mặt Tịch phu nhân và Tịch lão gia.
Kình Đông đứng dậy, đi đến chỗ của Tịch Lương. Anh không tốn nhiều sức đã bắt được cằm của cô.
" Ngẩng đầu lên nhìn tôi. Có Kình Đông tôi ở đây, kẻ nào bắt nạt em, kẻ đó phải chết ".