Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụ… phụ hoàng…”

Nam tử quỳ trước điện khẽ lên tiếng: “Mong người… người suy nghĩ lại…chuyện… chuyện hôn sự này…”

“Ra ngoài!” Hoàng đế ngồi trên ghế có chút không kiên nhẫn.

Nam tử vẫn kiên trì mở miệng: “Phụ phụ hoàng…”

“Cút!” Ông vơ lấy nghiêng mực trên bàn ném thẳng vào đầu y. Máu trên trán từ từ thấm ra hòa với vết mực đen rơi từng giọt từng giọt xuống mặt Trường An. Y còn định mở miệng nói tiếp lại thấy lão thái giám già đứng sau lưng hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu. Trường An cụp mắt xuống đi ra ngoài. Hoàng đế nhìn bóng lưng y tức giận nói: “Vô dụng!”

Lão thái giám già thở dài: “Người định hy sinh ngài ấy ư?”

Hoàng đế đặt tấu chương xuống bàn, nói: “Trong hoàng tộc, không có chuyện hy sinh, chỉ có thắng và thua. Thiên An và nó không muốn nhúng tay vào cuộc chiến giành ngôi vị này nên ta đành dùng cách này. Bây giờ chỉ ngồi xem nó hay Thiên An đủ độc ác.”

Trường An đi lang thang ngoài điện, y buồn bã ngồi xuống cạnh hồ sen, nhìn chằm chằm vào khoảng hư vô, chẳng biết suy nghĩ gì. Thiên An từ xa đi lại, vỗ vai y một cái.

Trường An giật mình: “Cửu, cửu huynh…”

Y lùi ra sau, đầu cúi xuống đất nhìn mũi giày Thiên An. Thiên An ngồi xuống bên cạnh y nói: “Vĩnh Lạc trông cậy vào đệ vậy!”

Trường An mặt mày biến sắc: “Đệ, đệ hứa với huynh sẽ… sẽ không… không đụng vào nàng… nàng ấy đâu. Đệ... sau này sẽ trả… trả nàng ấy lại cho huynh…”
“Thật không?”

“Thật…thật mà.”
Cũng trong lúc này, ở chính điện hoàng đế nói với kẻ đang quỳ trước mặt: “Hôm Thập vương gia Trường An thành thân ngươi nghĩ cách để nó với Vĩnh Lạc động phòng đi. Ta biết tính nó, trước nay nó và Thiên An rất thân nhau chắc chắn nó sẽ không đụng vào Vĩnh Lạc đâu.”

Người bên dưới đáp: “Dạ, nô tài biết.”

Sau đó hoàng đế đặt một con cờ xuống, cười nói: “Chiếu tướng!”

---------------------------

Ngày thành thân, đứng trước mặt Vĩnh Lạc, Trường An nhẹ giọng nói: “Xin…xin lỗi…”, y không nghe nàng trả lời lại thì thở dài, liếc mắt nhìn xung quanh, vừa hay bắt gặp Thiên An đang nhìn về phía này. Y mấp máy môi nói: “Huynh yên… yên tâm…”
Thiên An khẽ gật đầu.
Tối hôm ấy, bầu trời rất trong và giăng đầy sao.

Trường An bất chợt nhớ lại khoảng thời gian mười mấy năm về trước. Khi ấy đám con cháu hoàng tộc ném đất vào người y rồi nói với giọng kinh bỉ: “Đồ nói lắp!”
“Hạ đẳng!”
“Ti tiện.”
Nha hoàn đứng bên cạnh một mặt là giả vờ khuyên nhủ, mặt khác họ lại muốn xem kịch vui. Ai chẳng biết Thập vương Trường An là con do một nô tỳ sinh ra bởi năm đó hoàng đế uống rượu say làm càn. Hoàng đế chẳng muốn nhận đứa con này nhưng quần thần trong triều dâng tấu chương ép ông đủ kiểu, ông hết cách đành lập chiếu thư phong Trường An thành vương gia ban cho một phủ cách khá xa hoàng cung.

Có một bóng đen nho nhỏ chắn trước mặt y, viên đất vốn rơi trên người y bây giờ đập thẳng vào mặt cô bé khiến trên mặt nàng xuất hiện vệt đỏ.

“Không được ăn hiếp huynh ấy.”

Vĩnh Lạc cúi người xuống nhặt mấy viên sỏi dưới chân, nhắm thẳng vào đầu từng tên mà ném: “Các người không nghe thấy ta nói gì hả!”
“Chết đi!”

“Ui da….” Tiếng rên la của mấy đám trẻ vang lên, nhìn thấy nắm sỏi trên tay Vĩnh Lạc chúng hoảng hồn bỏ chạy, Vĩnh Lạc cũng không buông tha, xách váy lên đuổi theo. Lúc nàng quay lại, tóc tai quần áo đều lấm bẩn, trên mặt còn có vết xước dài.
Nàng dùng bàn tay dính đầy bùn đất quẹt lên mặt Trường An nói: “Đừng có khóc.”

Vĩnh Lạc chợt phát hiện mình bôi bẩn lên mặt Trường An nên dùng cả bàn tay để lau nhưng càng lau càng bẩn, khiến mặt Trường An hệt như con mèo. Vĩnh Lạc bật cười để lộ ra cái răng bị gãy, Trường An ngồi đó ngơ ngác không biết tại sao nàng lại cười, chợt thấy cái răng sún của nàng, y cũng cười theo.

Trường An dắt nàng đến thái y viện xem xét vết thương. Ở cả hoàng cung này chỉ có mình Trương thái y là đối xử tốt với y. Ông xem xét vết thương cho nàng, sau đó định kiểm tra cho y. Trường An vội lắc đầu. Ông cười cười gõ đầu y một cái. Trường An ôm đầu bĩu môi.



Tiếng khóc của ai đó xuyên thẳng vào tai Trường An. Y khó nhọc mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt y, như phát hiện có gì đó không đúng y vội bật dậy. Trước mặt y là Vĩnh Lạc đầm đìa nước mắt, quần áo rơi đầy trên đất.

Trường An sững người. Đầu y đau như muốn nổ tung, chuyện hôm qua y chẳng nhớ gì cả, một chút cũng không.

“Xin… xin lỗi…” Trường An vươn tay định lau nước mắt cho nàng, Vĩnh Lạc theo phản xạ hất tay y ra.
Trường An buồn bã thu tay lại.

Cả hai cứ ngồi đó đến trưa, không ai nói một lời, sau cùng là Vĩnh Lạc lên tiếng trước, nàng đã thôi khóc sai người mang quần áo vào sau đó bước ra ngoài.
Trường An cũng đi theo sau, vừa đi một đoạn đã bị ai đó bóp cổ đè vào tường. Thiên An mặt mày giận dữ, rống lên: “Chẳng phải lúc trước đệ hứa với ta sẽ không đụng vào nàng ấy sao! Tại sao vậy!”
Trường An ngạt thở, mặt mày đỏ bừng lên: “Đệ…đệ xin lỗi…”
“Xin lỗi? Ngoài câu xin lỗi đệ còn câu nào khác không?”

Quả thật trước giờ, câu mà Trường An nói nhiều nhất đều là xin lỗi.
Thiên An buông tay, cười nói: “Phụ hoàng nói đúng, chỉ khi đứng trên cao mới có thể lấy đi thứ mình muốn…”

Trường An ôm cổ, ho sặc sụa. Lúc ngẩng đầu lên Thiên An đã rời khỏi. Y thẫn thờ đi một mạch tới chỗ Trương thái y. Ông đang bận phân chia dược liệu, y cũng xắn tay áo giúp một tay rồi kể lại cho ông nghe chuyện. Trương thái y chỉ thở dài.
Đột nhiên ông ‘à’ lên một tiếng rồi nói: “Lúc sáng nha hoàn của vương phi con tới đây bảo ta kê đơn thuốc ngừa thai… Ta không biết thế nào nhưng đã đổi thành thuốc bổ. Đó là ý của con à?”
Trường An giật mình đánh rơi vị thuốc xuống, mắt hơi nhíu lại lộ ra vẻ đau đớn.

Trương thái y vỗ vai y một cái giống như đang an ủi.

“Cám… cám ơn người.” Trường An chợt nói.

--------------------------

Tháng 8 năm ấy, Vĩnh Lạc có thai.

Buổi sáng hôm ấy khi biết tin, Vĩnh Lạc ngồi trước giường ngẩn ngơ. Trường An đang ở ngoài nghe tin vội chạy về phủ. Lúc vừa đến nơi, bắt gặp nha hoàn hầu cận Vĩnh Lạc bưng thuốc vào phòng. Y hỏi: “Thuốc…thuốc gì thế?”

Mặt nàng ta trắng bệch: “Dạ…”, “…Là thuốc bổ.” Vĩnh Lạc bên trong tiếp lời.
Trường An đẩy cửa bước vào hỏi lại: “Thật không?”

Vĩnh Lạc không nhìn vào mắt y, gật đầu đáp lại, một tay nàng nhận lấy chén thuốc, đặt lên môi. Trường An bước nhanh tới, hất chén thuốc ra, thuốc nóng bên trong rơi trên tay y, bỏng rát. Y không quan tâm tới vết thương bóp cổ nàng đè xuống giường, giọng mang theo chút run rẩy cùng tức giận: “Nếu nàng dám làm hại nó, ta cho cả nhà nàng chết cùng! Dù gì ta cũng là vương gia.”
Sau đó một giọt nước nóng hôi hổi rơi trên mặt Vĩnh Lạc. Nàng mở to mắt nhìn y như muốn xác nhận điều gì đó. Trường An vội buông tay, đi thẳng ra ngoài.

Y nhìn vết bỏng trên tay mình, không có cảm giác đau. Ngược lại tim thấy hơi nhói nhói. Y ngồi ở cạnh hồ sen mãi tới chiều.

Lúc trở về phòng y thập thò ngoài cửa mãi không vào, Trường An bất an ngoắc ngoắc tay gọi một nha hoàn đứng ở cửa ra xa hỏi, giọng y hạ thấp xuống: “Vương… vương phi có giận… giận không?”

“Bẩm vương gia, không có. Lúc Vương gia đi, vương phi bảo nô tỳ đi nấu canh cho vương phi ăn để bồi bổ.”
Trường An thở hắt ra một hơi. Mặc kệ đám nha hoàn đứng đó, y vén áo ngồi ở bậc thềm trước cửa đến tối, không biết nghĩ gì.
Đợi đến khi nghe giọng Vĩnh Lạc nói buồn ngủ, y mới rón rén mở cửa bước vào. Trường An vén chăn định nằm xuống bên cạnh nàng, lại nghe giọng nàng vang lên trong bóng đêm: “Vương gia, thiếp nghĩ chúng ta nên chia phòng, bây giờ thiếp mang thai tâm trạng rất khó chịu, lỡ đâu làm ngài không vui.”

Động tác tay của y khựng lại, Trường An cầm chăn đắp lên người Vĩnh Lạc rồi cười nói: “Ta… ta biết rồi.”
Sau đó y đẩy cửa ra ngoài. Trường An đóng cửa lại, tựa lưng vào sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao trước mắt. Lòng nặng nề.

Vĩnh Lạc mang thai tháng thứ 5, chân bị sưng phù khó chịu vô cùng. Nhiều đêm đang ngủ lại còn bị rút chân, mất ngủ nhiều đêm đâm ra nàng cáu gắt. Nha hoàn hầu cận cũng vất vả không thôi. Lại có một đêm, Vĩnh Lạc mơ màng ngủ, chợt có cảm giác ai đó đang bóp chân cho mình, cảm giác rất dễ chịu.
Có một tối nàng giật mình tỉnh dậy, nhìn rõ người trước mặt: “Trường An?”
Người nọ giật mình muốn buông chân nàng ra, lại sợ động tác mạnh làm nàng đau, tay chân luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
Vĩnh Lạc hơi xót: “Sao chàng không ngủ đi?”

Trường An lắp bắp: “Ta…ta ngủ không được.”

Vĩnh Lạc thu chân lại bỏ vào chăn rồi nói: “Mau về phòng ngủ đi…”

“Ừ.” Y khẽ đáp rồi đi ra ngoài.
Vĩnh Lạc nằm đó, cả đêm không ngủ.

Hôm sau, nửa đêm tỉnh lại, nàng khoác áo đi ra ngoài, hỏi gã thị vệ: “Vương gia đâu?”

Gã dắt nàng đi, rất nhanh đến thư phòng, trong phòng ánh đèn vẫn còn hiu hắt. Vĩnh Lạc đẩy nhẹ cửa ra nhìn vào trong, bắt gặp Trường An đang nằm trên thư án ngủ say, dường như tư thế ngủ không đúng khiến chàng khó chịu, mày hơi nhíu lại. Nàng lấy áo khoác trên người đắp lên cho y rồi ra ngoài.
“Sao không bảo Vương gia về phòng ngủ?”

Gã thị vệ ở cửa nói nhỏ: “Hơn tháng trước Vương gia đã ngủ ở đây rồi.”
“Ngươi nói gì?”
Gã thị vệ cũng không kiêng dè, nói: “Từ lúc Vương phi đòi chia phòng, Vương gia đã chạy đến đây ngủ rồi. Vương phi, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, ngài ấy đối xử với Vương phi thế nào, chắc Vương phi hiểu rõ hơn ai hết…”
Vĩnh Lạc không muốn nghe, nàng đi thẳng về phòng.

Hôm sau, Trường An đứng trước cửa phòng nàng bộ dạng lấm la lấm lét. Vĩnh Lạc đứng dậy mở cửa phòng ra hỏi y: “Sao vậy?”
Trường An đỏ mặt: “Áo…áo của nàng, tối… tối qua…”, sau đó y ngừng lại, hắt xì một cái rõ to.
Vĩnh Lạc nói: “Dạo này trời lạnh, giường không ấm lắm, chàng… ừm… quay về phòng đi. Hai người ngủ sẽ ấm hơn…”
Trường An nghe thế thì há mồm, tay cầm áo khoác của nàng cũng buông lơi khiến cái áo rơi xuống đất. Vĩnh Lạc thấy bộ dạng ngố ngố của y thì mỉm cười.

--------------------

Vĩnh Lạc mang thai tháng thứ 8.

Có một ngày Hoàng đế gọi Trường An vào cung. Hơn mấy canh giờ sau, trong cung lộ ra tin tức: Thập Vương gia Trường An vì ngôi vua giết cha.
Cả phủ Thập Vương từ lớn đến nhỏ ai nấy đều hốt hoảng, thi nhau bỏ trốn.

Trương thái y đến xem xét tình trạng của Hoàng đế, lại nhìn Trường An cả người đầy máu, đờ đẫn quỳ bên cạnh.

Ông biết chuyện này dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ tiếc ông chỉ là một thái y già, không cản nổi chuyện này, cũng không cứu nổi Trường An. Chốn Hoàng cung này vốn không phải nơi Trường An nên sống.

Vĩnh Lạc sai người lấy áo cho mình đi vào cung. Thị vệ bên cạnh Trường An bước ra, giơ tay cản lại. Hắn nói: “Vương phi dừng chân.”
Vĩnh Lạc gắt: “Cút! Ta phải vào cung xem Trường An thế nào!”

Gã thị vệ dường như không nghe thấy, hắn cầm một bức thư lên đọc: “Hưu thư. Thập vương gia Trường An… Vĩnh Lạc… từ nay về sau không còn là phu thê… Gia nhân trong nhà bất kể lớn nhỏ, làm việc không tận tâm, đuổi ra khỏi phủ…”

Gã thị vệ hất cằm sai người bưng ra gần một trăm túi tiền, bên trên có ghi tên từng người nha hoàn trong phủ, phân phát cho từng người rồi đuổi họ đi.

Vĩnh Lạc đoạt lấy bức thư trên tay gã, đọc lại, từng chữ từng chữ viết trên giấy. Hai chữ ‘hưu thư’ chàng viết rất đậm, dường như đè rách cả trang giấy, bên cạnh còn có một nét mực to như hạt đậu. Vĩnh Lạc không biết chàng đã dùng tâm trạng gì khi viết bực thư này.

Ngày tháng ở cuối thư là của hai tháng trước.

Trong một đêm trăng mờ tối, Trường An ngồi trên thư án, viết hai chữ ‘hưu thư’ nhưng khó khăn lắm mới có thể cất bút. Chàng viết xong lại thẫn thờ nhìn hai chữ ấy, đến khi mực rơi xuống trang giấy đọng thành một vết loan to chàng mới hoàn hồn, nặng nề cất bút viết tiếp. Những con chữ run rẩy được chàng viết ra…

Phía sau bức thư, Vĩnh Lạc phát hiện vẫn còn một tờ nữa. Nàng lật ra xem. Nước mắt chợt vỡ òa.

“Vĩnh Lạc, cười. Cứu mình.
Vĩnh Lạc, khóc. Tại mình.
Vĩnh Lạc. Xin lỗi.”

---------------

Trường An nhìn Thiên An ở trước mặt. Hắn nắm tóc y, kéo mạnh: “Đáng lý ra ta sẽ tha cho đệ. Nhưng đệ xem đệ đã làm gì?”
“Chỉ cần đệ nhận tội, nói đệ giết phụ hoàng là do Đại huynh sai khiến ta sẽ tha cho cả phủ đệ.”

“Đừng tưởng đệ gạt sạch quan hệ với họ là ta sẽ tha cho đám đó, chỉ cần ta muốn là có vô số lý do để giết họ.”
Da đầu Trường An như bị xé ra, y cắn răng nói: “Nhưng…nhưng Vĩnh Lạc, huynh thích…”

Thiên An chợt cười: “Ta phát hiện ra chỉ cần lên ngôi vua thì hàng trăm hàng ngàn người đẹp hơn Vĩnh Lạc đều nằm trong tay ta.”

Trường An nhìn người trước mặt rồi nói: “Được, được… đệ nhận tội…”

Tối hôm đó, Trương thái y lén lút vào thăm y. Trường An nằm trên giường không gượng dậy nổi, y nói: “Cám… cám ơn người.”

“Con yên tâm, Vĩnh Lạc và con gái con ta sẽ chăm sóc…”
Mắt Trường An chợt sáng lên: “Là…là con gái?”
“Vĩnh Lạc không nói với con à?”
Trường An cụp mắt xuống: “Không…”
Y chợt nói tiếp: “Vậy…vậy là con không…không kịp nhìn thấy con bé…”

“Ta sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian xử tử con, ta sẽ…”
“Không…không cần đâu…”

Trường An đột nhiên khóc nức nở: “Con sợ… sợ thấy con bé và Vĩnh Lạc con… con lại không nỡ chết…”
“Làm… làm sao đây? Con không nỡ…

“Con không…không nỡ…thực sự không nỡ…”
Trương thái y ngồi ngoài cửa lao, nước mắt cũng lưng tròng.
----------------

Ngày hôm ấy, mưa bay lất phất.

Trường An bị áp giải đi. Giữa hàng trăm người đứng vây quanh xem, ánh mắt y dừng lại trên một người. Nàng mặc quần áo thường dân, được thị vệ thân tín bên cạnh y bảo vệ. Y thấy nàng khóc.

Ánh đao lóe lên dưới ánh mặt trời.

“Vĩnh Lạc khóc, tại mình.”

….

Mấy đêm trước, Trường An nghẹn ngào nói với Trương thái y: Nếu có thể, nhờ người nhắn với Vĩnh Lạc, đặt tên con gái là… Tiếu Tiếu, được không?
Tiếu Tiếu…
Vĩnh Lạc…
Sẽ không khóc vì y nữa…
Vĩnh Lạc mong nàng và con cả đời trường an...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK