Mục lục
Sưu Tầm Đoản Văn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Cơ mơ màng có cảm giác ai đó đang sờ mặt nàng, động tác rất nhẹ nhàng khiến nàng có chút dễ chịu. Nàng cố mở mắt ra, nhấc tay lên cầm lấy bàn tay người kia, mơ màng hỏi: “Ai đó?”
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói trầm trầm mang theo chút ấm áp ại có mấy phần xa lạ khiến Nguyệt Cơ hơi giật mình, đôi mắt vốn đang mơ màng giờ lại mở to ra. Nàng bật người ngồi dậy định hỏi đây là nơi nào, lại phát hiện dưới chân đau nhói, Nguyệt Cơ khẽ rên lên một tiếng: “Ui da…”

Nam tử mặc áo trắng nghe thấy thế, vội đặt chiếc khăn trên tay xuống, tay y lần mò xuống dưới chân nàng xoa nhẹ lên đó, nói: “Nàng té từ trên vách núi xuống đây, may mà nàng mắc vào cành cây nên chỉ gãy mất một chân…”

Cơn đau qua đi, lúc này Nguyệt Cơ mới nhìn rõ người trước mắt, khuôn mặt y trắng nõn, mũi cao thẳng tắp, đẹp hơn cả các hoàng huynh của nàng.
“Chàng là… thần tiên à?”
Nam tử bật cười: “Sao lại hỏi vậy?”
Nguyệt Cơ không do dự đáp: “Chàng đẹp quá, da trắng nõn luôn… lại mặc áo trắng, ừm… phong thái hệt như thần tiên!”

Nam tử nghe nàng nói thế thì cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Trắng à? Sống hai mươi mấy năm ở nơi không có ánh mặt trời chiếu xuống thế này không trắng mới là lạ đó.”

Nguyệt Cơ nghe y nói thế có hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn xung quanh, từ lúc tỉnh lại tới giờ nàng cứ tưởng là do trời tối, hóa ra… nơi đây là một sơn cốc tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng nhỏ nhoi từ trên rọi xuống.

Nàng nói: “Xin lỗi…”
“Không sao. Chân còn đau lắm không?”
Nguyệt Cơ nhìn y, trong lòng nàng dâng lên có cảm giác gì đó lạ lắm nhưng không giải thích được đó là cảm giác gì: “Ừm, đỡ nhiều rồi…”

“Ta tên Thanh Phong, còn nàng? Sao lại rơi xuống đây?”
Nghe y nói thế, nàng bĩu môi: “Ta tên Nguyệt Cơ, hừm… nhắc lại càng bực thêm, ta bị ép gả cho người khác, còn chưa thấy mặt mũi người đó tròn méo thế nào sao mà lấy được! Lại còn xa ơi là xa… Ta bỏ trốn lại lỡ chân rơi xuống đây. Cũng tốt, ta ở đây cả đời luôn không thèm về đó.”

Thanh Phong cười nhẹ: “Đâu có được… Chỗ này không thể ở lâu, đợi chân nàng khỏi rồi, ta sẽ tìm cách đưa nàng về.”
Nguyệt Cơ vùi đầu vào đống chăn, bịt tai lại: “Không muốn! Không muốn! Thần tiên à cho ta ở lại đây đi!”

Thanh Phong lắc đầu tỏ ra vẻ bất lực, sau đó đứng dậy ra ngoài. Lúc này Nguyệt Cơ mới biết được cảm giác lạ lúc nãy mình thấy là gì. Đôi mắt y không có tiêu cự, chỉ nhìn về một phía, có lẽ đã quen với bóng tối từ rất lâu rồi nên lúc đi y cũng không mấy khó khăn. Cổ họng Nguyệt Cơ khô khốc, rất lâu mới lên tiếng: “Mắt chàng sao vậy?”
Thanh Phong đang tìm một bộ quần áo mới của mình cho nàng thay, nghe nàng hỏi thế thì hơi dừng tay, rất lâu sau mới lên tiếng: “Lúc nhỏ bị bệnh không kịp chữa…”, vừa nói y vừa đi đến cạnh giường, đặt bộ quần áo xuống bên cạnh nàng, nói tiếp: “Ta sẽ tránh ra ngoài, nàng thay đồ đi.”

Nguyệt Cơ đột nhiên hỏi, “Chàng ở đây một mình à?”
Thanh Phong cười: “Phụ thân và mẫu thân ta qua đời rất lâu rồi…”
“Ừ…”, Nguyệt Cơ đang suy nghĩ lựa lời nói, “… mắt chàng không nhìn thấy vậy sinh hoạt bình thường thế nào?”

“Mỗi tháng sẽ có một người xuống đây đưa quần áo và thức ăn… Là thuộc hạ lúc cũ của phụ thân ta…”
Dường như y không muốn nói đến đề tài này nữa nên quay người bước ra ngoài, “Ta ra ngoài, mau thay đồ đi.”

Nguyệt Cơ gật đầu, chợt nhớ y không thể nhìn thấy nên vội ‘ừ’ một tiếng, nàng cầm bộ quần áo trắng muốt lên ngửi ngửi, mùi hương hệt như trên người y. Chợt cảm thấy ấm áp lạ thường.
Lúc quay trở lại, Thanh Phong cầm trên tay một chén cháo trắng và một đĩa thức ăn thơm phưng phức. Nguyệt Cơ gần như bổ nhào đến, Thanh Phong vội la lên: “Nàng cẩn thận, rất nóng!”
Nguyệt Cơ đói bụng muốn chết, nàng chén sạch chúng trong nháy mắt, ăn xong lại nằm dài ra giường thỏa mãn: “Ngon quá! No quá!”

Thanh Phong nói: “Dưới bếp còn, nàng ngủ một giấc dậy ta sẽ lấy thêm cho nàng ăn.”
Nói rồi y đưa tới một chén thuốc đen ngòm, mặt Nguyệt Cơ lập tức trắng bệch: “Không uống!”
“Mau uống đi chân mới mau khỏi.”
“Không muốn uống!”
Thanh Phong bất lực đặt chén thuốc xuống rồi lại đi ra ngoài, lúc trở lại trên tay y cầm theo vài quả màu đỏ, y đưa đến chỗ nàng: “Uống thuốc rồi ăn quả này vào, sẽ không đắng.”
Nguyệt Cơ vốn không muốn uống cái thứ thuốc kinh khủng đó, nhưng nhìn bộ dạng Thanh Phong có vẻ như nếu nàng không chịu uống thì y sẽ ngồi đây luôn. Nguyệt Cơ đành cắn răng nhận lấy, nhắm mắt uống một hơi, Thanh Phong chìa cái quả đỏ đỏ ấy đến, nàng kéo tay y đưa về miệng mình rồi há miệng cắn luôn. Do vội quá nên cắn trúng tay y, y vội rụt lại. Vành tai đỏ ửng lên, lắp bắp nói với nàng: “Xin… xin lỗi.”
Nguyệt Cơ nhìn khuôn mặt vốn trắng nõn của y giờ đỏ hồng lên thì thích thú không thôi, nàng giở trò lưu manh trêu ghẹo: “Thần tiên, chàng đỏ mặt.”
Thanh Phong kéo chăn phủ lên đầu nàng, rồi bưng cái chén không rời đi, “Ngủ đi!”

Ở đây hơn hai mươi ngày, Nguyệt Cơ dần dần đoán ra được khi nào là buổi sáng, khi nào là trời tối. Bên ngoài ánh sáng lờ mờ phản chiếu xuống trước sân nhà, Nguyệt Cơ bò dậy, bước xuống giường nhảy lò cò về phía người đang nằm ngủ trên bàn. Thanh Phong ở đây có một mình, đương nhiên giường cũng chỉ có một, y nhường cho nàng rồi còn bản thân thì ngủ trên bàn. Nguyệt Cơ nhìn khuôn mặt y đang ngủ, rất đẹp rất yên bình, hàng mi cong vút. Nguyệt Cơ bất giác sờ mi mình rồi bĩu môi, âm thầm ghen tị với y.
Thanh Phong đột nhiên mở mắt, dù biết y không thể nhìn thấy mình nhưng Nguyệt Cơ vẫn giật mình thét lên: “Á!!!”
Y cũng giật mình vì tiếng la của nàng, vẻ mặt có hơi ngơ ngác, sau khi bình tĩnh lại thì hỏi nàng: “Sao vậy?”
Nguyệt Cơ xua xua tay, “Không, không có gì! Thần tiên à, ta đói bụng.”
Thanh Phong đứng dậy, xác định phương hướng nàng đang đứng rồi vươn tay, sờ lên mặt nàng véo nhẹ một cái: “Mập lên rồi? Nàng ăn ít lại đi kẻo đi không nổi bây giờ.”

Nguyệt Cơ trừng mắt, gạt tay y ra: “Mặc kệ ta!”

Thanh Phong vừa cười vừa đi ra cửa, nàng cũng lò cò theo sau, đột nhiên y dừng bước khiến nàng đập mặt vào lưng y, Nguyệt Cơ nổi cáu: “Đau! Sao tự nhiên dừng lại!”

Thanh Phong không quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Chân nàng sắp khỏi rồi.”

Nguyệt Cơ sững người, đứng yên nhìn y rời khỏi. Y chán ghét nàng muốn đuổi nàng đi ư?
Nghĩ đến đây Nguyệt Cơ buồn bực, đóng cửa lại, cài then, nhốt y ở bên ngoài.
Sau khi nấu cơm xong, Thanh Phong quay trở vào nhà chợt phát hiện cửa nhà đóng kín: “…”
Y gõ gõ cửa: “Nguyệt Nguyệt?”
Nguyệt Cơ bịt tai lại: “Ta không nghe!”
Y tiếp tục gõ cửa: “Mở cửa cho ta vào.”
Nguyệt Cơ kiên quyết: “Không mở!”
“…”
Thấy y không trả lời, nàng nói thêm: “Chàng ở ngoài đó luôn đi!”
“Ta nấu cơm xong rồi…”
“…”
Lúc ăn, Nguyệt Cơ giận dỗi chọc chọc đũa vào bát cơm, miệng lầm bầm. Thanh Phong chịu không nổi, đặt bát cơm xuống, hỏi: “Rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
Nguyệt Cơ nói: “Chàng muốn đuổi ta đi.”
Thanh Phong ngẩn ra: “Ta? Đuổi nàng? Lúc nào?”
Nguyệt Cơ nói tiếp: “Lúc sáng, chàng nói chân ta sắp khỏi chẳng phải muốn đuổi ta đi sao? Còn chối nữa!!!”
Vừa dứt lời, Nguyệt Cơ nhào tới trên người y, đấm đấm loạn xạ vào ngực y rõ đau. Thanh Phong nhíu mày, chụp tay nàng lại, vừa định mở miệng ra mắng một câu thì đôi môi ấm áp của Nguyệt Cơ đã áp vào. Mắt nàng rưng rưng: “Đừng có đuổi ta! Ta thích chàng! Ta muốn ở đây! Không muốn về, về rồi phụ thân bắt ta thành thân với người khác, ta không thích hắn!”

Sống lưng Thanh Phong cứng đờ vì nụ hôn này, y khẽ mấp máy môi định nói gì đó Nguyệt Cơ lại tiến lên hôn tiếp một cái, hoàn toàn không muốn cho y mở miệng. Nàng hôn đến mức khuôn mặt y đỏ bừng lên, vệt đỏ ấy lan dần ra tới vành tai rồi xuống tới cổ. Thanh Phong nghiêm giọng: “Đủ... đủ chưa?”
Nguyệt Cơ thành thật: “Chưa!”
“…”



Chân Nguyệt Cơ đã khỏi hẳn, nàng biết, y cũng biết nhưng từ ngày hôm đó, y không nhắc tới chuyện đưa nàng rời khỏi. Nguyệt Cơ vui vẻ không thôi. Nhìn Thanh Phong đang ngồi trên bàn uống trà, nàng nhào tới ôm cổ y rồi chồm tới hôn lên má y sau đó vui vẻ nhìn vệt đỏ lan dần ra.

“Thanh Phong, ta sẽ ở đây mãi mãi với chàng!”
“Thanh Phong à, sao ta thích chàng quá à!!!”
“Thanh Phong, Nguyệt Cơ thích chàng quá à!”

Có một ngày, y không còn nghe tiếng nàng gọi mình nữa…
Vẫn dưới mái nhà tranh đơn sơ, vẫn chiếc bàn trà cũ, y vẫn ngồi đó nhưng không thấy nàng đâu. Mặt y tái nhợt, khô nứt vì lâu ngày không ăn uống. Gã thuộc hạ cũ của phụ thân y đứng bên cạnh khuyên bảo: “Công tử, ngài đừng làm khổ bản thân mình nữa. Nàng ta đã đi rồi, ba ngày trước cũng đã thành thân rồi, ngài còn chờ gì nữa.”
Gã nhớ lại mười ngày trước, lúc thuộc hạ của Duệ đế tìm xuống, hắn lừa Thanh Phong tạm rời khỏi nhà một chút, đám người nọ vừa thấy Nguyệt Cơ đã trực tiếp đánh ngất nàng rồi đưa đi.
Thanh Phong khó khăn mở miệng: “Nàng ấy sẽ quay lại… nàng ấy nói, nàng ấy thích ta nhất…”
Gã thuộc hạ lắc đầu: “Công tử quên ta từng nói gì với ngài sao? Nguyệt Cơ là con gái của tên Duệ đế đó.”
Bàn tay Thanh Phong bấu chặt vào cạnh bàn, đốt ngón tay trắng bệch.
Gã đó vẫn không dừng lại, tiếp tục nói: “Nếu ngài quên thì để ta nhắc cho ngài nhớ! Phụ thân mẫu thân ngài bị ai giết chết? Năm ngài năm tuổi mắt của ngài bị ai hạ độc khiến cho mù lòa? Bản thân ngà bị ai hãm hại phải sống cả đời ở đây, không thể bước chân ra được?”
“Suốt hai mươi mấy năm qua sống trong bóng tối ngài không hận ư? Hắn hạ cổ độc khiến ngài mãi mãi vùi chân ở nơi tăm tối này. Cả đời này ngài không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài! Công tử à, ta từng hứa với Tướng quân sẽ chăm sóc ngài…”

“Ta sợ lắm…” Thanh Phong đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?”
Thanh Phong: “Ta sợ cảm giác tăm tối nhưng Nguyệt Cơ đã đem lại cho đời ta chút ánh sáng… Ta muốn ra ngoài, ta muốn tìm Nguyệt Cơ, ta không muốn mất đi chút ánh sáng cuối cùng này nữa…”
“Ngài hồ đồ!” Gã tức giận.
“Không, ngươi đi đi, sau này đừng đến đây nữa. Ta sẽ rời khỏi đây tìm Nguyệt Cơ, nàng ấy nói thích ta nhất. Ta còn chưa kịp nói với nàng ấy, ta cũng thế, cũng thích nàng ấy nhất…”

Lúc này gã thuộc hạ định mở miệng nói thêm, lại chợt thấy trong đôi mắt tăm tối không chút ánh sáng của Thanh Phong dâng lên làn nước, dòng nước ấm ấy theo khóe mắt y rơi xuống. Gã thở dài, cúi đầu hành lễ với y: “Công tử! Bảo trọng!”

Thanh Phong gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa động, nơi mà hai mươi mấy năm qua được dặn dò: “Công tử, tuyệt đối không được bước chân ra khỏi nơi này! Nếu người bước ra ngoài, thất khiếu chảy máu mà chết!”

Suốt hai mươi mấy năm qua, y chưa từng nghĩ mình sẽ rời khỏi nơi này…
Từng đóa hoa màu đỏ rơi xuống theo bước chân y, y khẽ thì thầm: “Nguyệt Cơ… ta tới tìm nàng…”

Nguyệt Cơ ta cũng rất thích nàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK