#1:
Cô lẽo đẽo đi theo anh: “Nè! Hứa Vĩnh Thành, anh đi chậm lại một chút đi có được không? Chiều dài của chân hai chúng ta tách biệt với nhau lớn lắm đó.”
Anh tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn cô lấy một cái: “Cô đi theo tôi làm gì!”
Cô dừng lại, thở dài một cái rồi đứng lại: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh dừng lại, nhíu mày nhìn cô: “Chuyện gì?”
Cô vừa nói vừa gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chuyện yêu đương.”
Anh trừng mắt nhìn cô một cái, không nói lời nào quay người đi. Bước chân đã chậm hơn một chút.
#2”
Cô nhào về phía anh, vui vẻ nhảy nhót: “Anh học xong rồi.”
Anh nhíu mày nhìn cô: “Cô không có chuyện gì để làm à?”
Cô vẩu vẩu môi, hất mặt nhìn anh: “Đương nhiên là có rồi!”
Anh hừ một tiếng, cúi đầu sát vào mặt cô: “Ý cô là việc mang váy ngắn và không mang tất lượn lui lượn tới trước trường nam sinh à?”
Cô nhìn xuống dưới chân, bĩu môi không phục: “Như vậy đâu có ngắn chứ. Mấy chị khối trên còn mang ngắn hơn nữa kìa.”
Váy của cô chỉ ngắn 15cm trên đầu gối thôi mà. Anh chỉ giỏi làm quá lên thôi.
Anh đứng thẳng người lên, đưa tay kéo cô đi: “Bạch Thanh Nhiên! Cô mà còn như vậy nữa thì đừng có đến gặp tôi.”
Cô vui vẻ để anh kéo đi, lại lầm bà lầm trong miệng: “Không phải con trai bọn anh rất thích con gái mang váy ngắn à?”
Anh dừng lại, lườm cô một cái: “Nói cái gì?”
Cô cười ha hả, dùng ngón trỏ gãi gãi trên má: “Ha ha. Em nói là em muốn đi chinh phục vũ trụ. Anh có muốn giúp em không?”
“Giúp thế nào?”
Mắt cô sáng lên: “Anh muốn giúp thật hả?”
“Giúp thế nào?”
Cô chỉ chỉ tay tới ngôi nhà có cái bảng lớn tướng: “Anh vào đó thuê một phòng rồi nằm xuống là được.”
Anh nhìn sang hướng đó. Nhà nghỉ Lý Trí.
“...”
“Ái! Đã nắm tay em rồi thì đừng thả ra chứ! Nè! Chờ em với!”
#3”
Cô nằm nhoài ra bàn, miệng không ngừng lầm bầm nguyền rủa mà nhìn cuốn sách hóa trước mặt.
Anh nhìn vào bài kiểm tra hóa với số điểm thấp lè tè của cô rồi lại nhìn mấy bài kiểm tra của môn khác, xoa xoa thái dương: “Học thế này thì sau này ra ngoài làm được việc gì? Chỉ mới lớp 11 mà đã như vậy rồi.”
Cô ngóc đầu, bật ngón cái lên: “Nhưng ít ra em nhất định sẽ làm được một chuyện.”
Anh bưng ly coca lên: “Chuyện gì?”
“Làm tình với anh.”
Phụt! Anh phun cả miệng coca vào mặt cô rồi ho sù sụ.
Cô cũng cực khổ lắm chứ bộ.
#4
Vậy là cả tháng sau đó anh tìm mọi cách tránh mặt cô.
Cô lăn qua lăn lại trên giường: “Mẹ à. Hồi đó làm sao mẹ tán được ba con hay vậy?”
Mẹ cô quay đầu nhìn người đàn ông mới bước vào phòng, cười một cách vô sỉ: “Đè xuống rồi hiếp.”
Người đàn ông trừng mắt nhìn cái người đang cười một cách vô sỉ đó, xù lông lên: “Chẳng qua lúc ấy là trường hợp đặc biệt thôi.”
Bạch Thanh Nhiên nhìn mẹ mình cười tới mức vô cùng gợi đòn, bộ dạng lại chẳng khác nào một tên lưu manh: “Vậy anh đè được em lần nào chưa?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó cực kỳ tức giận mà dậm chân một cái.
Tại sao đây lại là tầng trệt?!?
Lão tử không phục!
Bạch Thanh Nhiên ôm gối đi ra khỏi phòng, xem ra tối nay không ăn vạ được rồi.
Vừa đóng cửa phòng thì cô nghe cha cô la lên ở bên trong: “Yên Yên! Em mau cút cho lão tử!”
“Thì em chuẩn bị cút* trên giường với anh đây còn gì?”
*Cút: Trong tiếng Trung chữ “cút” cũng là chữ “lăn”. Mà lăn giường thì mọi người biết là gì rồi đóa.
#6:
Lớp cô và hai lớp khác tổ chức cắm trại trên núi.
Ố là la.
Bất ngờ chưa? Lớp cô và trường anh lại cùng tổ chức cắm trại ở một nơi đó nha.
Chẳng qua… Tại sao anh vẫn cứ tránh mặt cô vậy chứ? Tức giận nha! Anh mà cứ như vậy là em đè anh ra hiếp thật đó!
Cô ngồi trong góc núi, đầu cúi xuống.
Anh hớt hải chạy tới, ôm chầm lấy cô: “Cái đồ ngốc này! Đã không thông thuộc đường núi thì thôi, còn chạy lung tung làm gì? Em có biết là anh lo cho em đến thế nào không?”
Cô vẩu môi: “Nhưng anh đâu thích em chứ!”
Anh trừng mắt, véo véo má cô: “Anh nói là anh không thích em lúc nào?”
“Nhưng anh tránh mặt em.”
“Có ai lại bày tỏ mình muốn lên giường với người khác một cách trực tiếp giống như em không?”
Cô đấm vào ngực anh, rưng rưng nước mắt: “Ý anh em là đồ lẳng lơ ấy hả?”
“Vậy em có muốn là anh vào tù vì tội ấu dâm do bị dụ dỗ quá nhiều lần à?”
“...”
Cô cứ vòi vĩnh mãi nên anh đành bất đắc dĩ cõng cô lên.
Về tới nơi cắm trại, cô lại tới chỗ các bạn của cô.
Ha ha. Vậy là xác định rồi nha. Chỉ chờ tới ngày hốt hàng thôi.
Cô vui vẻ nói chuyện với mấy đứa bạn, cô bạn thân chọc chọc tay cô: “Tớ đã nói cách này được mà. Thấy không? Cậu giả vờ một tí là anh ấy chạy tới rồi xác định ngay.”
Cô vỗ vỗ lên tay cô ta: “Biết rồi. Cám ơn nhiều mà.”
“Hai người vừa mới nói gì?”
Cô thật sự rất thích giọng nói trầm ấm đó của anh, nhưng lúc này giọng nói ấy thật giống như đòi mạng.
“Nè, em xin lỗi mà.”
“Em biết lừa anh như vậy là không đúng nhưng anh đừng lơ em như vậy chứ!”
“Nè. Đừng giận mà.”
“Nè!”
“...”
…
Cô cầm ví, chuẩn bị đi ra ngoài thì đứa con gái chỉ mới bảy tuổi lọt tọt chạy tới, trên tay cầm một quyển vở đang mở ra: “Mẹ ơi, đây là nét chữ của ai vậy ạ?”
Cô cúi xuống nhìn vào dòng chữ trên trang vở mà con gái cô mở ra, vừa nhìn rõ nét chữ trên đó, cô có hơi bất ngờ rồi khẽ mỉm cười: “Là nét chữ của một người, một người mà mẹ từng theo đuổi lúc học cấp ba.”
Cô nhóc mở to đôi mắt to tròn, phồng má lên: “Vậy là không phải ba rồi, hồi trước là ba theo dõi mẹ rồi.”
Cô khẽ cười xoa đầu cô nhóc, dặn dò phải ở nhà thật cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
…
Người phụ nữ mập mạp đi tới trước mặt cô, cười một cách hiền hoa: “Cô Hứa cũng ra ngoài mua thức ăn à?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK