Ngày thứ nhất ở thôn Vĩ An, có ba người phụ nữ đứng trước cổng căn nhà nhỏ thì thầm:
“Tôi nghe nói Vũ Ca nhà này chưa thành thân mà đã có con. Không chỉ một mà là hai đứa song sinh!”
“Thật sao? Đúng là thứ đàn bà lăng loàn!”
“Ôi may quá! Tháng trước tôi còn định giới thiệu Vũ Ca cho thằng cháu trai nhà tôi...”
“Đúng là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài mà...”
Ba người phụ nữ cứ thay nhau chỉ trích người tên ‘Vũ Ca’ đó không chút kiêng kị. Còn đương sự đang ngồi trong nhà cách cánh cổng khoảng năm bước chân đều nghe thấy rõ ràng, chẳng qua lúc đó nàng bận dỗ dành hai đứa trẻ - hình như là con nàng.
Đúng, hình như là con nàng.
Ngay cả Vũ Ca còn không biết hai đứa nhỏ này từ đâu đến nữa. Hôm qua nàng vừa ngủ dậy thì phát hiện chúng đang nằm cạnh mình, lúc đó hồn vía nàng đã bay lên chín tầng mây. Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, chúng đã khóc ầm lên làm kinh động đến hàng xóm xung quanh nên mới dẫn ra sự việc như hôm nay. Bây giờ nàng không dám ra khỏi cửa nửa bước vì sợ những lời nói khó nghe của dân làng.
Mải miết suy nghĩ nên Vũ Ca không để ý đến đứa trẻ đang dụi dụi đầu vào ngực nàng há miệng cắn một cái.
“Á! Đau!”
Nàng giật mình suýt vứt phăng nó đi, thằng nhóc cũng vì thế mà khóc toáng lên, đứa còn lại cũng được dịp hùa theo khóc nức nở: “Oa oa oa...”
Vũ Ca nhìn chúng nước mắt cũng lưng tròng: “Ta biết hai ngươi đói nhưng ta làm gì có sữa!!! Làm sao giờ...”
Tối đó, sau khi uống sữa bò no nê, hai đứa trẻ ngủ say trên giường, Vũ Ca dùng hai sợi dây khác màu cột vào tay chúng. Bẹo má chúng một cái rồi nhỏ giọng nói: “Cũng không thể để hai ngươi không có tên được, ừm, đứa đeo sợi dây màu vàng gọi là Thiên Âm, đứa đeo dây đỏ là Nhạc Âm... Thiên Âm, Nhạc Âm...”
Màu vàng, Thiên Âm.
Màu đỏ, Nhạc Âm.
Ngày thứ hai ở thôn Vĩ An.
Ánh mặt trời buổi sáng len lỏi qua khe cửa chiếu thẳng xuống mặt Vũ Ca, nàng hơi nhíu mày lại, một bàn tay nhỏ xíu mập mạp vươn ra che nắng cho nàng, trên cổ tay đứa bé ấy có đeo sợi dây màu vàng.
Đứa trẻ còn lại vẫn ngủ say, lật người qua nhấc đôi chân ngắn ngủn đạp lên bụng nàng, Vũ Ca thấy hơi tức bụng, đẩy ra sau đó xoay người ngủ tiếp. Qua hơn mấy giây, dường như phát hiện ra có điều gì không đúng, nàng vội bật dậy rồi trợn mắt nhìn hai đứa nhỏ tầm mười tuổi đang ở trên giường mình.
“Á á á á á...”
Thiên Âm, Nhạc Âm giật mình.
Vũ Ca chỉ tay vào hai đứa: “Sao... sao... sao lại lớn thế này!!!”
Vừa dứt lời, nàng tự nhấc tay tát mạnh vào má mình một, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ? Hôm qua mình còn bế chúng trên tay mà sao bây giờ lại lớn nhanh vậy chứ.”
Thiên Âm thấy má nàng sưng đỏ vì dấu tay, lại thấy nàng còn có ý định tự tát mình tiếp thì vội nắm lấy tay nàng, nói nhỏ: “Con là Thiên Âm, nó là Nhạc Âm. Tối qua Ca Ca đã đặt tên cho chúng con.”
Vũ Ca nhìn hai sợi dây trên tay chúng, đúng là tối qua mình đã đeo cho nó. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nàng trợn trắng mắt ngất xỉu...
Lúc tỉnh lại, Vũ Ca thấy hai khuôn mặt bánh bao đang chống cằm ngồi trên giường nhìn mình chăm chú, nàng suýt cắn lưỡi. Lại nhớ đến những chuyện trước khi ngất xỉu, nàng vò đầu: “Rốt cuộc hai đứa là thần tiên hay là yêu quái đây?”
Ngày thứ ba ở thôn Vĩ An.
Tiếng thét của Vũ Ca thấu tận trời xanh: “Á á á á....”
Nàng ôm chăn co người chui vào góc giường, tay run run chỉ vào hai người đàn ông trưởng thành đang nằm hai bên, lưỡi líu lại không nói được gì: “Á á á...”
Thiên Âm nghe tiếng thét của nàng thì ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt, sợi dây màu vàng trên cổ tay cũng đung đưa theo: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Nhạc Âm thấy Thiên Âm đã tỉnh cũng lồm cồm ngồi dậy, vươn vai một cái rồi cũng dụi dụi mắt theo Thiên Âm.
Vũ Ca: “Hai người.... là là...”
Chàng trai giơ ngón trỏ chỉ vào người mình: “Con là Thiên Âm...” sau đó chỉ sang người bên cạnh: “... nó là Nhạc Âm...”
Vũ Ca lắp bắp: “Chỉ... chỉ... chỉ mới ba ngày thôi mà...”
Hai người đàn ông không để ý đến thắc mắc của nàng, hơi cụp mắt xuống, xoa xoa bụng rồi đồng thanh hô:
“Ca Ca, con đói!”
Ngày thứ tư ở thôn Vĩ An.
“Vũ Ca nhà này, chưa thành thân mà có con thì không nói, bây giờ lại dắt cả trai về nhà. Ôi, đúng là... chậc chậc...”
“Không chỉ một mà là hai người đàn ông luôn...”
“Nhưng mà tôi nghe nói hai người đó... rất rất đẹp trai.”
...
Vũ Ca chống cằm ngồi nhìn hai người đàn ông gắp thức ăn, cử chỉ cực kỳ nho nhã, nàng thở dài:
“Hai người ăn xong rồi đi được không? Dù sao cũng lớn rồi... có thể tự kiếm tiền tự lo cho bản thân được rồi... Ta...”
Thiên Âm, Nhạc Âm nghe nàng nói xong lập tức đặt đũa xuống, cùng liếc nhìn nàng.
Vũ Ca bị họ nhìn đến lạnh sống lưng vội nói: “Ta... ta không thể nuôi hai người... Ta cũng không phải mẹ hai người nên nên...”
Thiên Âm và Nhạc Âm cứng rắn ngắt lời: “Không làm mẹ thì làm vợ.”
Vũ Ca: “...”
-------Xem thêm...
Mình lưu ảnh này về máy lâu rồi nên không nhớ nguồn.
Nam Dạ Tước