Gia đình tôi gồm 4 người, bà nội , bố, mẹ và tôi. Nội tôi là người theo Phật, luôn ăn chay và giảng kinh pháp dạy người. Cả nhà từ bác cả, vợ bác cả, con bác cả, bác hai, vợ bác hai, con bác hai, cho đến bố tôi, mẹ tôi ai ai cũng thuộc làu làu ''10 điều răn dạy của Phật'' chỉ trừ riêng tôi!.
Tại sao lại như vậy??? Aiz...... việc này phải kể từ rất rất lâu trước đây...... Khi mẹ tôi đau đớn khó khăn hai lần sảy thai mới sinh ra tôi, tôi liền được đem đi làm vật ngắm cho cả họ. Tôi được truyền tay từ người này sang người nọ, đều rất ngoan ngoãn không khóc nhè mà cười phớ lớ. Nhưng tạo hóa trớ trêu thay, khi tôi được đưa đến tay bà nội, và cũng chính lúc ''10 điều răn dạy của Phật'' sắp được đưa ra giáo huấn thì tôi lại ''xèo'' một cái, làm ướt hết bộ áo mới thêu hình Quan thế Âm bồ tác của nội tôi.....
Đó cũng chỉ là một chuyện, chuyện tiếp theo là khi tôi 2 tuổi. Nghe mẹ già tôi kể lại, trước đây nội tôi có nuôi một con mèo tam thể rất đẹp, ngày ngày đều vuốt ve trò chuyện với nó, lại còn đặt tên là Tiểu Điềm cái tên nghe y y như tên của tôi. Lúc ấy, Thiên Điềm tôi mới chưa tròn hai tuổi, đầu vẫn còn lún phún vài cọng tóc ngày ngày chỉ biết loăng quăng đi lại khắp nhà.
Có một lần thấy Tiểu Điềm đang ngồi liếm lông phơi nắng trên bờ giếng, liền bắt chước theo bố và chị họ chơi ú òa với con mèo kia. Nào ngờ, Tiểu Điềm lại giật mình mà rơi tỏm xuống giếng, chết chìm trong nước, còn tôi thì đứng ngó xuống mà cười khanh khách. Từ sau sự việc đó mà nhà tôi chẳng bao giờ nuôi vật cưng nữa, bà nội cũng đóng cửa ở trong phòng hai ngày trời để đọc kinh siêu thoát cho Tiểu Điềm, bố tôi cũng vì sự kiện này mà gọi người đến lấp luôn cái giếng kia đi, còn tôi đương nhiên là vẫn ngồi cười rồi.