Nàng bừng tỉnh, người đổ mồ hôi lạnh.
Một bàn tay thon dài nắm lấy tay bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.
"Ác mộng sao?"
Nàng gật đầu, dựa thật sát vào lòng hắn.
Vỗ lưng nàng,
Hắn an ủi thật dịu dàng: "Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây."
Nàng nâng mắt lên, đôi mắt to chứa đầy nước mắt: "Trước kia muội tên là A Nguyễn sao?"
Hắn gật đầu, không nói gì.
Nàng như thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Thì ra, muội vẫn luôn tự ăn dấm chua của chính mình."
Tiểu Chính Thái dịch