“Này, bảo bối mau dậy đi, thiếp muốn ăn đào…” Nửa đêm Hạ Tịch lay lay người bên cạnh. Tĩnh Hiên bị nàng phá giấc ngủ, y mở mắt ra nhưng khuôn mặt vẫn còn lờ đờ vì ngái ngủ, y hỏi: “Cái gì?”
“Thiếp muốn ăn đào.”
Tĩnh Hiên nghe nàng nói thì bật dậy: “Cái gì?”
Hạ Tịch bực mình đập y một cái cho tỉnh ngủ, “Cái gì là cái gì, thiếp nói thiếp muốn ăn đào.”
Tĩnh Hiên xoa xoa chỗ nàng đánh, nói: “Nhưng mà… mùa này làm gì có đào chứ?”
“Nhưng mà… thiếp muốn ăn, con cũng muốn… Thực sự rất thèm á…”
Thấy nàng như thế y cũng chịu thua, ngồi dậy mang hài vào chân rồi đi ra ngoài cửa nói với đám cung nhân, “Hoàng hậu muốn ăn đào, các người nghĩ cách đi.”
Sắp xếp xong xuôi thì y quay lại giường, ngồi xuống trước mặt nàng dỗ dành, “Được rồi, có lẽ mai mới có đào, bây giờ nàng còn thèm ăn gì không ta sẽ sai người nấu?”
Hạ Tịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm… chè hạt sen. Chàng nấu.”
Tĩnh Hiên: “…”
Nửa đêm, Hoàng hậu lên cơn nghén đòi ăn đủ thứ món khiến cả phòng bếp loạn cả lên. Lúc Tĩnh Hiên nấu xong món chè hạt sen đó thì phòng bếp cũng thành một bãi chiến trường. Ai dè khi quay lại, Hạ Tịch lại nổi hứng ra đình ngắm sao. Tĩnh Hiên hết cách đành nghe lời nàng lôi theo một đám cung nữ đi theo sau.
Ngoài đình, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, Tĩnh Hiên nhận lấy áo khoác từ tay cung nữ choàng lên người Hạ Tịch, nàng ngồi đó tay bưng chén chè hạt sen ăn say sưa. Được một lúc nàng mới sực nhớ ra rồi quay sang thị nữ bên cạnh và thái giám đi theo Tĩnh Hiên gọi họ: “Tiểu Ly, Tiểu Tần, ngồi xuống ăn chung đi, bảo bối nấu nhiều lắm, một mình ta ăn cũng buồn…”
Hai người họ vừa nghe xong thì mặt tái mét, vội quỳ xuống.
“Hoàng hậu nương nương, thần…”
Hạ Tịch đập đập bàn, “Đứng dậy, đứng dậy đi. Hai người các ngươi nếu không nghe lời ăn cùng ta làm ta buồn, bảo bối sẽ đánh các người…hừm…”, nói rồi nàng múc thêm hai chén chè đặt trước mặt họ.
Tĩnh Hiên bên cạnh liếc nhìn Hạ Tịch, oán hận nói: “Sao nàng không gọi ta?”
Hạ Tịch vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình cười đáp: “Ngoan, bảo bối ngoan, lại đây bổn đại gia đút chàng…”
Tĩnh Hiên vui vẻ ngồi xuống, mắt háo hức chờ đợi giống hệt như con cún.
Trên bầu trời, sao giăng đầy. Cả đám người ngồi đó, nghe Hoàng hậu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Hạ Tịch nói đến mức mệt quá nằm gục xuống bàn mới chịu dừng lại.
Tĩnh Hiên nhẹ nhàng bế nàng lên đưa về phòng. Được nửa đường Hạ Tịch chợt tỉnh dậy, nàng lại giở chứng nhõng nhẽo đòi Tĩnh Hiên cõng trên lưng. Y lắc đầu ngao ngán, “Đợi nàng sinh xong thì biết tay ta! Dám hành hạ ta thế này…”
Hạ Tịch nằm trên lưng Tĩnh Hiên, tay cũng không yên phận sờ loạn trên lưng y, sau đó lại reo lên như phát hiện được chuyện gì đó động trời, “Bảo bối, lưng chàng rộng thật.”
“…”
“Bảo bối này, thiếp nặng không?”
“Nặng.”
Bốp.
“Nói lại xem nào?”
“Không nặng.”
“Tốt! Khi nào thiếp sinh xong, chàng phải cõng mẹ con thiếp đi khắp hoàng cung đó.”
“Được.”
“Bảo bối, chàng thích con trai hay gái?”
Tĩnh Hiên nghĩ một lúc rồi đáp, “Thật ra trai hay gái không quan trọng lắm, nhưng ta hy vọng đứa đầu tiên sẽ là con trai, đứa thứ hai sẽ là con gái. Nó bảo vệ em gái nó…”
“Ừm…” Giọng Hạ Tịch nhỏ dần rồi biến mất trong màn đêm.
Về đến phòng, Tĩnh Hiên nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng xong, y định cởi giày ra nằm xuống bên cạnh. Chợt nghe ngoài cửa có tiếng gọi khe khẽ, “Bệ hạ?”
Y nhìn Hạ Tịch thấy nàng vẫn còn đang ngủ say, bước chân y nhẹ lại đi ra khỏi cửa, “Có chuyện gì?”
Bách Nhật đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Tình thế không ổn, có lẽ…”
Mặc dù hắn không nói hết nhưng Tĩnh Hiên cũng hiểu, y phất tay ý bảo hắn lui ra. Bách Nhật nhìn y, sau đó thở dài, thân ảnh y nhanh chóng hòa vào trong đêm tối.
Tĩnh Hiên quay về giường khẽ thở dài, y ngồi xuống bên cạnh Hạ Tịch, tay mơn trớn trên bụng nàng, vẻ mặt mang theo chút âu yếm.
“Ta sẽ bảo vệ mẹ con nàng, cả đời bình an.”
******
Mười ngày sau.
Hạ Tịch mang theo cung nữ chạy đến chỗ Tĩnh Hiên, vẻ mặt nàng sốt ruột, “Bảo bối, có chuyện gì vậy? Thiếp nghe nói…”
Cả Hoàng cung bây giờ là một mảnh tịch mịch, các quan viên đều biến mất, trên ngai vàng chỉ có mình Tĩnh Hiên ngồi, bên cạnh cũng chỉ có mình Tiểu Tần.
Tĩnh Hiên thấy nàng đến thì cười nói: “Nàng yên tâm, ta đã có cách xử lí đám phản tặc đó rồi.”
Hạ Tịch nghi ngờ: “Thật sao?”
Tĩnh Hiên bước xuống, tay luồn qua eo nàng kéo lại gần mình, “Nàng không tin bảo bối của nàng sao?”
Nghe giọng điệu của y, tảng đá trong lòng Hạ Tịch cũng buông xuống nhưng nàng vẫn lo lắng: “Thế… tại sao cung điện của chàng không còn ai cả?”
Tĩnh Hiên đưa một ngón tay lên môi cười bí hiểm, “Suỵt! Thiên cơ bất khả lộ!”
Hạ Tịch đánh y một cái, “Lúc này mà chàng còn giỡn.”
Tĩnh Hiên không đùa nữa, quay sang nói với nàng: “Tịch Tịch, bây giờ nàng theo đám thuộc hạ của ta tạm thời rời khỏi hoàng cung đi, được không? Mặc dù ta nắm chắc phần thắng nhưng nếu nàng ở đây ta không an tâm, chẳng may có chuyện gì với nàng và con…”
Hạ Tịch nghe y nói thế thì gật đầu: “Được. Thiếp sẽ đi theo họ…”
Tĩnh Hiên thở hắt ra một cái. Hạ Tịch nói: “Chàng phải rước ta và con về đó. Không được quên.”
Y gật đầu: “Được, ta hứa. Sẽ không quên. Nàng mau đi đi.”
A Ly nhanh chóng tiến đến dìu Hạ Tịch rời khỏi. Khi xác định nàng đã an toàn, Tĩnh Hiên ngồi xuống ngai vàng, suy nghĩ một lúc y lại gọi: “Bách Nhật!”
Ám vệ nhanh chóng xuất hiện, giơ tay thành quyền, khom người trước mặt y.
“Ngươi đi theo bảo vệ Tịch Tịch đi.”
Bách Nhật ngẩng phắt đầu lên nhìn y.
Tĩnh Hiên vẫn bình tĩnh nói, “Ngươi ở lại đây cũng chỉ hy sinh vô ích, chi bằng đi theo bảo vệ nàng…”, sau đó lại quay sang nói với người bên cạnh, “Tiểu Tần ngươi cũng đi đi.”
Tiểu Tần run rẩy quỳ xuống, khóc lớn: “Bệ hạ, thần thà chết chứ không bỏ người lại đây một mình.”
“Đi đi…”
“Bệ hạ, đừng đuổi thần đi, thần muốn ở đây cùng người…”
Thấy hắn như thế Tĩnh Hiên cũng hết cách, y nói với Bách Nhật: “Ngươi từng thề là cả đời này chỉ trung thành với ta, mạng của ngươi cũng là mạng của ta, đúng chứ?”
Bách Nhật gật đầu: “Đúng.”
Tĩnh Hiên cười bảo: “Được rồi, bây giờ mạng của ngươi không còn là của ta nữa… Kể từ hôm nay mạng của ngươi là của Hoàng hậu, ngươi thay ta bảo vệ nàng được không?”
Bách Nhật cắn răng gật đầu.
“Đừng để ai làm tổn thương mẹ con nàng ấy…”
“Được.”
Tĩnh Hiên suy nghĩ một chút, lại nói: “Đừng để mẹ con họ chịu khổ…”
“… được.” Giọng Bách Nhật bắt đầu run rẩy.
“Ngươi nhanh chóng đuổi theo họ đi.”
Khi Bách Nhật ra khỏi cửa, chợt nghe Tĩnh Hiên gọi hắn lại.
“Bách Nhật…”
Hắn quay đầu, chợt nhìn thấy trên khuôn mặt y là một vệt nước mắt chảy dài, giọng y nghèn nghẹn:
“Nói với nàng… nếu con gái thì đặt tên là Triêu Dương. Nếu là con trai thì đặt là Tư Niệm, sau này Tư Niệm lớn bảo nó chăm sóc nàng…”
Tĩnh Hiên chợt im bặt, lúc Bách Nhật tưởng y không nói nữa định xoay người rời khỏi thì Tĩnh Hiên lại nói thêm, “… Còn nữa, nói với nàng… ta xin lỗi…”
“Ngươi đi đi.”
Bách Nhật bỗng quỳ xuống, dập đầu với y một cái rồi nhanh chóng phi thân nhảy lên nóc cung điện rời khỏi.
Hắn đi rồi, Tĩnh Hiên nói với Tiểu Tần, “Ngươi sợ chết không?”
Tiểu Tần đáp, “Không sợ.”
“Ngươi còn nguyện vọng gì chưa làm không?”
Tiểu Tần đáp, “Có lẽ không…”
Tĩnh Hiên chợt cười chua xót, “Ta thì có. Ta muốn nhìn thấy con ra đời, muốn nghe con gọi phụ thân, muốn nhìn con khôn lớn…”
“Ta còn muốn nhìn mẫu thân nó mỗi ngày… Tiếc là lúc nãy, ngay cả một cái hôn, cái ôm từ biệt ta cũng không dám…”
Y chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đã có người xông vào…
*****
Ra khỏi thành một đoạn khá xa, Bách Nhật cũng đuổi kịp Hạ Tịch. Lúc thấy hắn, Hạ Tịch nói: “Ta biết hết rồi.”
“Thật ra lúc đó ta cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.”
“Bảo bối của ta là đồ ngốc.”
*****
Ba ngày sau, khắp phố xá đâu đâu cũng nghe tin, phản tặc cướp ngôi vua, chém đầu y treo trước cổng tường thành.
Máu loang lổ khắp nơi…
*****
Tĩnh Hiên: “Ta sẽ bảo vệ mẹ con nàng, cả đời bình an.”
Hạ Tịch: “Bảo bối của ta là đồ ngốc.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK