Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Nỗi khổ của Triệu Lệ Lệ




Sự xuất hiện của anh giống như tia sét xoẹt ngang chân trời. Lúc này, Triệu Lệ Lệ và Dương Cẩm Tú cùng lúc nhìn thấy Vu Kiệt. Anh ấy đền rồi…



Dao gọt hoa quả suýt nữa đâm vào mắt của Dương Cẩm Tú, chỉ còn khoảng cách 1cm. Triệu Lệ Lệ dừng lại, không phải vì sự nhân từ của cô ta mà vì tầm quan trọng của Vu Kiệt trong cuộc đời cô ta.



Bảy năm trước, lần đầu tiên cô ta thích một người con trai. Người đó xuất thân nghèo khó, nghe nói còn là cô nhi được nhận nuôi, thích đánh nhau, thích thể hiện chính nghĩa của mình. Dần dần cô ta đã thích người ấy, vì vậy cô ta dùng đủ mọi thủ đoạn ‘uy hiếp’ người đó trở thành bạn trai của mình.



Nhưng điều khiến cô ta không thể ngờ là người đó sau một thời gian làm bạn trai của mình thì đã không tiếc giá gì quỳ trước mặt mọi người xin lỗi, nói ra sự thật anh ấy không cẩn thận nhìn thấy cô ta tắm và sau đó muốn chia tay với cô ta. Và ngày hôm sau, người con trai đó nghỉ học. Nghe nói là rời khỏi vùng quê đi đến thành phố.



Từ đó về sau, cô ta thay đổi thành người khác. Cô ta không tiếc bất cứ thủ đoạn, càng ngày càng có cảm giác muốn chiếm hữu và cũng… Tự ti bị lụy hơn.



“Anh đến rồi…”, Triệu Lệ Lệ nhếch cười vẻ cười lạnh, quay đầu nói.



“Cô đừng làm càn”, Vu Kiệt thở hổn hển, thần sắc căng thẳng.



“Làm càn ư…?”, tay mà Triệu Lệ Lệ nắm chặt con dao gọt hoa quả lúc này không ngừng run rẩy, khóe mắt cô ta đột nhiên rớt xuống vài giọt nước mắt: “Anh có tư cách gì… Mà bảo tôi đừng làm càn?”



“Vu Kiệt! Anh sẽ không vì loại tiện nhân này mà đến đấy chứ?”, cô ta hỏi, trợn trừng hai mắt chờ đợi.



“…”, Vu Kiệt không trả lời, cảm xúc lúc này của Triệu Lệ Lệ như sụp đổ và mất đi lý trí, anh sợ mình sẽ nói những câu lỡ miệng.



“Nói đi, sao không nói gì?”, Triệu Lệ Lệ hỏi.



“Đúng vậy”.



Lại là cô ta…



Lại là kẻ tiện nhân này…



Hàn Lưu vì cô ta mà vứt bỏ mình. Hiện giờ đến cả người con trai mình yêu đầu tiên cũng vì cô ta mà đến đây.



Cô ta cảm thấy ông trời ngày càng không công bằng với mình, dựa vào cái gì mà hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô ta đều để ý đến Dương Cẩm Tú mà phụ lòng cô ta.



Cô ta cúi đầu trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú, đột nhiên hiểu ra gì đó, nói: “Vì vậy anh đến Ninh Thành là vì tìm cô ta sao?”



“Đúng vậy”, Vu Kiệt gật đầu.



“Để tìm cô ta mà kể cả ví tiền và điện thoại bị kẻ trộm lấy mất cũng phải đến Ninh Thành, không ngại cả việc vứt bỏ tôn nghiêm bị tôi sỉ nhục, còn vào võ quán làm đấu tập, đúng không?”



“Đúng thế?”, Vu Kiệt không phủ nhận.



“Anh thích cô ta?”



“Đúng”.



Những từ ‘đúng’ được trả lời liên tiếp khiến tim Dương Cẩm Tú đập loạn nhịp. Chú… Thích mình sao?



Cô trợn tròn hai mắt, từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Cô đợi được câu nói này rồi…



Từ thành phố Giang Thành đợi đến đây, đợi đến phút cuối cùng của cuộc đời…



Hỏi đến câu sau, giọng nói của Triệu Lệ Lệ càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng sắc bén hơn. Nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Vu Kiệt thì cô ta không hỏi nữa. Sau đó cô ta bật cười, nụ cười đầy quỷ dị, bi ai và đáng thương.



“Chú ơi…”.



“Triệu Lệ Lệ! Thả cô ấy ra, cô muốn tôi làm gì cũng được”, Vu Kiệt vội nói, đồng thời lúc này anh thấy thần kinh mình căng thẳng vô cùng.



“Làm gì cũng được sao?”, lúc này tiếng cười cũng tắt ngấm, giọng nói của Triệu Lệ Lệ run rẩy, chỉ vào Vu Kiệt nói: “Anh và cả Hàn Lưu, các anh đều là những kẻ xấu xa”.



“Vu Kiệt anh còn nhớ không? Hồi học cấp 3, lúc anh làm bạn trai của tôi, tôi ngã bị thương, tôi muốn anh cõng tôi đi học nhưng anh không muốn mà rời đi luôn, tiếp tục chơi bóng rổ của anh. Anh nói anh không yêu tôi nên tôi cũng nhịn”.



“Bời vì thích anh nên tôi nhịn, tôi cũng nguyện chờ đợi. Tôi muốn đợi đến khi anh thích, sau đó là yêu tôi. Nhưng anh đã làm những gì, anh nhớ không?”



“Anh nói anh không yêu tôi, để chia tay với tôi, anh ở trước mặt mọi người mà quỳ gối xin lỗi tôi, còn tự tát vào mặt mình nói là anh cảm thấy mình chịu thiệt và mất mặt, đúng không?”



“Anh cảm thấy Triệu Lệ Lệ tôi là người ác độc, không xứng với anh, đúng không? Nhưng anh có biết ngày thứ hai sau khi anh thôi học, trường học đã nói thế nào về tôi không? Bạn học mắng tôi là tiện nhân, uy hiếp anh làm một con chó. Cô giáo coi thường tôi, thậm chí không gợi ý cho tôi thi đại học. Bố mẹ cảm thấy tôi thật mất mặt, không biết giữ lễ nghi của con gái nên cắt nguồn viện trợ kinh tế của tôi. Vì vậy tiền học đại học của tôi… Tôi phải dùng cái ‘quý giá nhất’ của đời con gái để đổi lại”.



“Những chuyện này anh có biết không?”



“Họ nói tôi uy hiếp anh làm con chó của tôi, phải làm cái nọ cái kia. Anh nghĩ xem có đúng không? Vu Kiệt! Anh nghĩ tôi không xứng với anh? Tôi thích anh, muốn anh yêu tôi, vậy thì có gì sai sao?”



Ở bên vách đá, dưới làn mưa dày từng câu từng chữ như nói lên tiếng lòng, là những câu hỏi ẩn sâu trong trái tim Triệu Lệ Lệ suốt bảy năm nay. Cô ta vừa nói vừa khóc, khóc đến nỗi nói không thành tiếng.



Vu Kiệt… Thấy chấn động.



Hóa ra sau khi mình thôi học lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.



“Xin lỗi”, anh không biết nên nói gì lúc này.



“Xin lỗi ư? Một câu xin lỗi của anh là đủ rồi sao? Anh có biết, vì anh mà tôi mới biến thành kẻ ham hư vinh, trở nên không có cảm giác an toàn và bị lụy như này không?”



“Tôi muốn có tiền mua quần áo đẹp để tôi quên đi lão già mà tôi cho đi ‘cái lần đầu’ của mình. Vì vậy tôi liều mạng ‘leo’ lên cao, liều mạng kết giao với người ở giới thượng lưu. Khó khăn lắm mới gặp được Hàn Lưu, hắn ta cho tôi tiền và biệt thự, chăm sóc tất cả cuộc sống của tôi. Tôi sợ mất hắn ta nên từ bỏ tất cả công việc, cắt đứt tất cả các mối quan hệ để ở bên cạnh hắn ta”.



“Nhưng chỉ vì con tiện nhân này mà hắn ta bỏ rơi tôi. Tiền và vinh hoa phú quý của tôi… Cảm giác an toàn khó khăn mới có được đều mất hết rồi. Cuộc sống vốn bình thường nhất của tôi cũng không còn, còn cả mấy người bạn ai nấy đều cảm thấy tôi là tiện nhân nên giữ khoảng cách với tôi. Vu Kiệt, những cái này anh có biết không?”



“Xin lỗi…”, lúc này Vu Kiệt mới hiểu được nỗi khổ của Triệu Lệ Lệ.



Nhưng…



“Cẩm Tú vô tội”, Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm, nói: “Thả cô ấy ra, được không? Đừng sai càng thêm sai nữa, quay đầu vẫn còn đường để đi, cuộc sống vẫn có thể làm lại, chẳng phải thế sao?”



“Làm lại ư?”



“Làm lại kiểu gì đây?”, Triệu Lệ Lệ cười mỉa, nói: “Tôi là tiện nhân thối tha, còn người đàn ông nào cần tôi nữa?”



“Cuộc sống của tôi bị hủy hoại rồi, đến anh… Cũng thích con tiện nhân này, vậy thì anh sẽ không yêu tôi nữa… Đúng không?”



“Tôi…”, Vu Kiệt cạn lời.



“Anh thấy chưa? Tôi biết anh vẫn giống bảy năm trước, vẫn rất ghét tôi”, một giây sau Triệu Lệ Lệ như mất đi lý trí: “Là anh khiến tôi biến thành con người hiện tại”.



“Là đồ tiện nhân này đã hủy hoại tất cả của tôi, cướp hết của tôi. Các người đều đáng chết, đáng chết”.



“Nếu như tôi đã không có được hạnh phúc vậy thì… Vu Kiệt! Anh cũng đừng mơ có được hạnh phúc. Tôi bắt anh nếm thử nỗi đau bảy năm trước, nỗi đau mất đi người mình yêu là như nào. A…”, cô ta hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt cán dao gọt hoa quả.



Vu Kiệt thấy căng thẳng, anh theo bản năng muốn huy động ám kình trong cơ thể tập trung vào hai chân để tăng tốc độ nhưng tu vi của anh… Đã không còn nữa.



Không được….



Không được rồi…



“Cẩm Tú…”



Đời người… Có thể gặp được người con gái mình thích… Quả là không dễ dàng gì. Kể cả là trăm năm thì cũng như cái chớp mắt. Giống như ông cụ Lý nói, người mình yêu thương vẫn còn thì cuộc đời này mới có ý nghĩa.



Vì vậy… Kể cả mất đi tính mạng thì cũng phải bảo vệ cô ấy.



Lúc này anh xông lại. Anh chỉ còn là người bình thường nhưng giờ lại bộc phát ra tiềm lực ẩn chứa hai mươi sáu năm.



Tiếp đó là tiếng ‘bụp’, dao hoa quả… Đâm vào tim khoảng 3cm.



Máu tươi… Cứ thế chảy xuống.



Triệu Lệ Lệ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cô ta ném dao đi, ngã nhào sang một bên, trợn trừng mắt lên.



Mười mấy xe nhanh chóng đi lại, mấy chục nhân viên mặc đồng phục, ngay cả ông cụ Lý, Dương Chấn Hoa và Giang Nho đều đến…



Cũng đúng lúc này, trên ngọn núi phủ đầy băng tuyết xuất hiện một ông lão tóc bạc trắng ngồi trên đỉnh núi tuyết, chậm rãi mở to đôi mắt sắc bén của mình.



“Tôi muốn tặng cho đứa trẻ này bùa hộ mệnh…”.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK