Rất nhanh, Vu Kiệt rời đi.
Một mình trong phòng phẫu thuật cùng ông cụ một lúc, tâm sự rất nhiều lời trong lòng, cũng hứa rất nhiều điều.
Ông cụ nói: Lang Vương trước nay chưa từng khiến bất kì ai thất vọng, trước kia không có, bây giờ không có, sau này càng không có.
Đồng thời trong lúc này, Vu Kiệt cũng từ miệng bố Lý Nam biết được khoảng thời gian bản thân rời đi, ông cụ đã làm bao nhiêu chuyện vì mình.
Cuối cùng không tạm biệt với bất cứ ai, ngồi lên trực thăng lập tức tới biên giới.
Cùng khoảng thời gian anh rời khỏi thủ đô, trong nhà họ Trần ở Thiên Thành truyền đến tiếng đổ vỡ.
...
“Ầm!”
Một bát sứ cổ hơn 3 triệu tệ rơi trên mặt đất, theo từng đường nứt như mạng nhện vỡ thành từng mảnh.
Âm thanh vừa vang lên, tất cả người có mặt trong đại sảnh nhà họ Trần đều quỳ xuống, cúi đầu, không dám thốt ra một tiếng nào.
“Gia...gia chủ...”
Sắc mặt Trần Sâm u ám: “Thua rồi!”
“Thua rồi...”
Trong nháy mắt, sắc mặt ông ta tái nhợt như già thêm mấy tuổi, ngồi xuống ghế bành sau lưng, duy trì vẻ mặt khó coi.
Nhà họ Mục thua rồi.
Còn chưa tiếp nổi 3 chiêu đã bị người ta đánh ngã trên đất, ngay cả đầu cũng bị dẫm lên.
Cho tới bây giờ, cảnh tượng máu me trên võ đài nhà họ Lâm vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Trần Sâm.
Thực sự, ông ta chưa từng nghĩ Vu Kiệt đối mặt với thiên tài nhà họ Mục sẽ có chút cơ hội thắng lợi nào.
Suy cho cùng, vị thiên tài bế quan 15 năm đó, 15 năm trước chỉ thiếu chút nữa là có thể đứng ngang hàng với Tứ Thánh Tử của Phật giáo.
Trong ba ngày này, ông ta vô số lần tưởng tượng ra viễn cảnh Vu Kiệt bị đánh tan nát, tứ chi bị đạp gãy phát ra tiếng kêu rên đau đớn, ông ta đợi cảnh tượng đó xuất hiện, đợi dùng lưỡi đao nhà họ Mục giết chết Vu Kiệt, báo thù cho con trai Trần Dung.
Nhưng ông ta...đã sai.
Sai một cách trầm trọng.
Sai đến nực cười.
Sai đến nỗi ông ta cũng bắt đầu hoài nghi liệu có phải ông trời thật lòng muốn gây phiền phức cho ông ta.
Vu Kiệt này...mạng của hắn sao lại lớn như vậy?
Tại sao hắn không chết!
“Gia chủ, xin ông giữ gìn sức khỏe”, một quản gia nhà họ Trần nhìn thấy sắc mặt Trần Sâm khó coi như vậy liền vội vàng chắp tay nhắc nhở.
Nghe thấy lời ông ta.
Trần Sâm cười giễu: “Giữ gìn?”
Giữ gìn thế nào đây?
Ông ta siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu lên răng rắc: “Đứa con nối dõi duy nhất của nhà họ Trần tôi đã bị người ta giết chết, hắn ta vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, ông bảo tôi phải giữ gìn thế nào!”
Ông ta thở hổn hển chấn vất, tay cầm ly trà ném mạnh xuống đất.
“Choang” một tiếng.
Vỡ nát.
Toàn thân mọi người ngay lập tức trở nên luống cuống, vẻ mặt sợ hãi.
“Gia chủ...”
Ánh mắt Trần Sâm sắc lạnh: “Tình hình nhà họ Mục bây giờ thế nào?”
Ông ta trầm tư giây lát, khôi phục lại trạng thái bất ổn trong lòng, hỏi.
Ông quản gia trả lời: “Vừa mới cho người đi điều tra rồi ạ, tin tức lão tổ nhà họ Mục về trời hoàn toàn chính xác, bây giời vẫn lưu lại hơi thở của người phong thánh nên có lẽ người phong thánh đã từng đến, còn cụ thể là ai thì không rõ lắm. Có điều, nguyên nhân lão tổ nhà họ Mục chết là do tắc thở mà chết, cũng có nghĩa là, lão tổ nhà họ Mục cam tâm tình nguyện nhận lấy kết cục này”.
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, Trần Sâm liền bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Người phong thánh? Ông chắc chắn!”
Trần Sâm nheo mắt, gương mặt trở nên nghiêm trọng.
Trong lòng mơ hồ dâng lên một tia hoảng sợ, ông ta cau mày, phảng phất bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vâng!”, ông quản gia gật đầu: “Vết tích để lại hiện nay thực sự chỉ có người phong thánh mới có thể làm được, nghe nói là...sức ép đại đạo!”
“...”, Trần Sâm.
Rầm!
Như vô số tia sét đánh vào đầu Trần Sâm.
Kinh hoàng!
Kinh hoàng!
Người phong thánh...
Sức ép đại đạo.
Tuy không phải người trong võ giới nhưng qua lại với lão hòa thượng ở chùa Hàn Sơn lâu như vậy, Trần Sâm hiểu rõ sức ép đại đạo là thủ pháp đặc biệt chỉ những người phong thánh sau khi bước vào cảnh giới thứ hai mới có thể có được.
Người phong thánh trong cả võ giới không vượt quá 10 người, có được sức ép đại đạo chỉ có 5 người.
Một vị lão tổ bế quan của Thiên Sơn Kiếm Phái.
Một vị đến từ chùa Hàn Sơn.
Còn có một vị xuất thân từ Nga Mi.
Còn có hai vị...
“Võ thánh, Y Thánh!”
Trần Sâm không kiểm soát được thốt ra hai cái tên này.
Không hay!
Trần Sâm ý thức được chỗ không đúng, lập tức nhìn những người khác trong đại sảnh: “Trừ quản gia ra, những người khác lui ra ngoài hết cho tôi”.
“Vâng”.
Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người quản gia và Trần Sâm.
“Gia chủ, ông...ông có dặn dò gì ạ?”
Trần Sâm ra lệnh: “Nhanh sắp xếp xe rời khỏi Thiên Thành, ngoài ra, đem hết tài sản nhà họ Trần chuyển sang tài khoản nước ngoài, việc này phải bí mật, phải tốc độ, trong vòng 5 tiếng nhất định phải làm xong, 7 giờ tối nay ông và tôi cùng nhau rời khỏi đây”.
“Rời đi?”
Ông quản gia không hiểu: “Gia chủ, ông...ông điên rồi hả? Rời đi có nghĩa là cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Trần bị hủy hoại trong nháy mắt, ông...ông...”
“Im miệng, làm việc theo lệnh của tôi”.
Trần Sâm không cho phép bất cứ ai nghi ngờ quyết định của ông ta.
Bởi vì...
25 năm trước, ngày ông ta bắt tay với người của chùa Hàn Sơn giết chết vợ Lý Nam, cũng chính là lúc hai thánh Y Võ phong thánh.
Nếu bố mày đã biết được chân tướng sự việc năm đó, Trần Dung tao vòng vo với mày cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vậy thì...cá chết lưới rách thôi!
Nghĩ vậy, Trần Sâm lạnh lùng nói!
“Cậu liên hệ với đội quân mạnh nhất trong giới lính đánh thuê ở biên giới, nói với bọn họ lấy đầu của Vu Kiệt, Trần Sâm tôi bằng lòng trả 100 triệu đô la Mỹ tiền bồi thường!”
“Vâng!”
- ---------------------------