Cẩm Tú!
Chờ đợi suốt bảy ngày, điện thoại vừa được kết nối thì cuối cùng tin tức đó cũng đến tai Vu Kiệt.
Một lý do có thể giải thích được nguyên nhân lão hòa thượng tìm đến gây chuyện với ông cụ Lý.
Bởi vì Dương Cẩm Tú.
Cũng vì anh!
Nhắc đến ân oán hai mươi lăm năm trước, có rất nhiều chi tiết mà không ai muốn nhắc lại, nếu như chuyện tương tự lại sắp xảy ra, thế thì có một số người lại phải cầm con dao mình đã đặt xuống lên!
Chẳng hạn như… Chùa Hàn Sơn!
Yêu nghiệt tái sinh, dần hóa thành ma khiến thế gian này đại loạn.
Chùa Hàn Sơn cẩn tuân ý chỉ của Phật Tổ, xuống núi mời vợ của yêu nghiệt lên núi, trấn vào gò Trấn Yêu, dẫn yêu nghiệt lên núi, sắp xếp bẫy rập để bắt ba ba… Giết chết!
Lẽ ra nó phải lặp lại đúng như những gì đả xảy ra vào hai mươi lăm năm trước, không ngờ lại xuất hiện biến cố bất ngờ.
Một lá thư của ông cụ Lý, trực tiếp tuyên bố thái độ của người trần thế!
Kết quả là…
Người của chùa Hàn Sơn buộc lòng phải xuống núi để dọn dẹp những yếu tố không cần thiết đó.
Sau đó mới có trận chiến bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau của lão hòa thượng.
Nếu không có lão hòa thượng thì trận chiến đó chỉ có một mình Viêm Ma, có lẽ, Mặc Bạch sẽ không ra nông nỗi thế này!
Nhưng tất cả…
Đều không thể quay trở lại được!
Bây giờ, sau khi Vu Kiệt biết được tin tức đó thì lại tiếp tục nghe thêm tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt bảy ngày này từ miệng Lý Nam.
Vu Kiệt đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt Mặc Bạch đang nằm trong bệnh viện, cách một lớp thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy sư phụ Mặc Bạch cắm đầy dây thở và mình lại chẳng làm gì được, chỉ có thể trơ mặt nhìn chằm chằm các bác sĩ lau người cho ông.
Sau khi ông cụ Lý ngã xuống, tất cả các chuyên gia bác sĩ đầu ngành của bệnh viện quân khu bốn ở thủ đô đều tập trung về đây, chẳng có lúc nào dám lơ là việc quan sát tình trạng sức khỏe của rường cột quốc gia này.
Mười giờ tối, trung tâm ở thủ đô tung ra hai bản công văn!
Bản thứ nhất: Cả nước dốc sức, cứu lấy rường cột nước nhà.
Bản thứ hai: Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn có công diệt trừ ác ma Bắc Băng Huyết Cương, thưởng!
Bản thứ nhất xuất phát từ tâm.
Bản thứ hai là bị ép bất đắc dĩ!
Nguyên tắc là do Quốc Phái đặt ra, hoàn toàn không thể tìm thấy bất kì một đoạn nào trong băng ghi hình đó để xử lý lão hòa thượng chùa Hàn Sơn được, vì thế việc lấy lại công bằng cho ông cụ Lý và Mặc Bạch là việc trái pháp luật!
Chuyện này, Lý Nam cũng đã giải thích cho Vu Kiệt nghe rồi.
Đứng bên cạnh con trai kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra khi anh không có nhà, hốc mắt Lý Nam đỏ bừng, cực kỳ tức giận và không cam lòng.
“Cái gì cần nói đều đã nói hết cả rồi”, Lý Nam chắp hai tay sau lưng, giọng nói trầm thấp nghe có vẻ rất buồn bực.
Vu Kiệt siết chặt tay: "Vậy nên… Lão hòa thượng đó lại còn được phong thưởng ư?”
Lý Nam gật đầu: “Căn cứ vào công văn vừa được ban hành xuống thì hẳn là thế, trong khi chữa trị cho con, chùa Hàn Sơn đã cử một vị thánh tới và cõng lão hòa thượng đó đi rồi, bây giờ chắc đã về tới chùa Hàn Sơn!”
Vu Kiệt: “Khó chịu thật đấy”.
Mục Vực cũng ngồi trên ghế với vẻ mặt âm u: “Tôi cũng cảm thấy khó chịu”.
Dù là ai thì khi nghe thấy cách giải quyết đó cũng khó chịu mà thôi.
Nhưng khó chịu rồi làm được gì?
Vu Kiệt giơ nắm đấm lên, khí ở ngực hóa thành sức mạnh, hung hăng đấm vào vách tường.
“Rầm!”
Vách tường chợt run lên.
Trên hành lang vắng vẻ, không khí vẫn vang vọng âm thanh.
Khí lực khó lắm mới lấy lại được đã tan thành mây khói.
Sau đó, mọi người thấy máu tươi chảy xuống.
Nhuộm đỏ năm ngón tay!
Vu Kiệt ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn, tơ máu đã che kín: “Quốc Phái bị mù hết rồi hả? Đã nói là bệnh viện Ninh Thành xảy ra một vụ hòa thượng chùa Hàn Sơn giết người rồi mà? Bọn họ còn bắt cả Dương Cẩm Tú đi, chẳng lẽ điều đó không trái với luật lệ võ giới ư?”
“Tại sao bọn họ không điều tra?”
“Tại sao?”
“Tại sao?”
Những lời đó vừa được nói ra… Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Anh nghĩ được như thế thì Lý Nam cũng vậy.
Thế nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này.
Lý Nam thở dài: “Máy quay của bệnh viện Ninh Thành bị người nào đó động tay động chân, về quá trình tử vong của vệ sĩ đó, không thể tìm thấy bất một bằng chứng nào có lợi để chứng minh là người của chùa Hàn Sơn”.
Vu Kiệt: “Khi đó có Triệu Lệ Lệ là người chứng kiến”.
Lý Nam đáp: “Bởi vì xảy ra chuyện ở hàng nướng lần trước nên bệnh viện đã đưa ra báo cáo về việc tinh thần của Triệu Lệ Lệ bị tổn thương nghiêm trọng, có triệu chứng trầm cảm, rối loạn, từng đó thôi là đủ để khẩu cung của cô ta… Trở nên vô dụng!”
Người có bệnh liên quan đến thần kinh không nằm trong phạm vi giới hạn thi hành luật, cũng không có đủ tư cách để cung cấp bằng chứng.
Tất cả mọi cách đều thử cả rồi.
Đều không được.
Dường như bên trong đang có rất nhiều thế lực giúp đỡ cho chùa Hàn Sơn hoàn thành việc lần này.
Vu Kiệt nheo mắt lại, cảm nhận sự bất lực vô tận đang dâng lên trong lòng.
“Ta không đi thăm dò ư?”
“Chắc chắn Cẩm Tú đang ở chùa Hàn Sơn, chỉ cần chúng ta vào đó thăm dò thì chắc chắn có thể điều tra được, một khi tìm được Cẩm Tú thì ta sẽ chứng minh được rằng chùa Hàn Sơn đã làm trái với nguyên tắc của võ giới”.
Vu Kiệt đưa ra biện pháp cuối cùng.
Lý Nam lắc đầu, trên mặt là vẻ khó xử thấy rõ: “Khó khăn nhất chính là ở chỗ đó, ông nội con từng gửi một lá thư ra lệnh cưỡng chế chùa Hàn Sơn trao trả người, nhưng bọn họ nghe xong thì sao? Không có, người thường muốn danh môn thánh địa nghe lệnh là chuyện không thể nào”.
“Vậy Quốc Phái thì sao?”
“Cũng thế, Quốc Phái cũng chỉ là người chấp pháp của võ giới, trong tình huống không có bằng chứng xác thực thì tiến vào điều tra chùa Hàn Sơn sẽ khiến võ giới bạo loạn, nhất là sau khi công văn hôm nay được ban hành, nếu cứ xông vào chùa Hàn Sơn để tìm người thì chắc chắn sẽ bị mấy đại môn phái đồng minh của họ nhằm vào”.
“Tìm được rồi thì mọi thứ sẽ bắt đầu, nhưng không tìm thấy thì sẽ có chuyện với họ ngay. Không chỉ Quốc Phái, mà cả những người bình thường kia cũng sẽ cho chùa Hàn Sơn một câu trả lời thỏa đáng”.
Lý Nam cẩn thận phân tích lợi và hại cho Vu Kiệt.
Tất cả những việc chùa Hàn Sơn làm trông như có rất nhiều lỗ hổng, nhưng trên thực tế nó là bẫy rập đã được tính toán sẵn.
Tính từ lòng người.
Tính đến giai cấp.
Lão hòa thượng vào thủ đô chuyến này, với chùa Hàn Sơn mà nói là một nước cờ cực kì lợi hại, nếu giết được ông cụ Lý và Mặc Bạch, chùa Hàn Sơn sẽ giảm bớt áp lực cho nhà họ Lý, sau đó dùng những thủ đoạn của người thường để phá hủy máy quay, không một ai dám lên tiếng về vụ việc Dương Cẩm Tú bị bắt nữa.
Dù không thể giết được ông cụ Lý, nếu có thể còn sống trở về thì từng bước lén lút đưa Dương Cẩm Tú ra khỏi chùa, tìm một nơi giấu đi, đến lúc đó thì Quốc Phái có đến tận nơi để tìm thì cũng chẳng thấy.
Tất nhiên, từ đầu chùa Hàn Sơn đã không nghĩ rằng mình phải dùng đến kế hoạch thứ hai.
Sự thật đã chứng minh, bọn họ tính toán quá chuẩn!
Tình hình bây giờ cực kì khốn đốn và cũng đầy nguy cơ.
Lần này nhà họ Lý không còn phải đối mặt với một gia tộc bình thường nữa, mà là cả chùa Hàn Sơn!
Được truyền thừa từ bao đời võ giới hùng mạnh!
Một trong ba thánh địa Phật Môn!
Đi sai một bước, nhà họ Lý sẽ rơi vào thế bị động.
Chẳng mấy chốc Vu Kiệt đã nắm bắt được vấn đề trong đó, anh nhíu mày, im lặng một lát, tiếng xương cốt va chạm vào nhau răng rắc vang lên: “Con phải đến chùa Hàn Sơn!”
Lý Nam: “Bây giờ đi cũng không có lý do, hơn nữa…”
Lý Nam dừng lại một lát, nghĩ đến thân phận của mẹ Vu Kiệt, ông ta không thể nói tiếp.
Vu Kiệt quay phắt đầu sanh: "Bố, bố vẫn còn điều gì đó giấu con phải không?”
Mục Vực lập tức đứng dậy, ánh mắt bối rối.
Lý Nam: “Chẳng có gì cả!”
Lý Nam lắc đầu, trên mặt là vẻ khó xử thấy rõ: “Khó khăn nhất chính là ở chỗ đó, ông nội con từng gửi một lá thư ra lệnh cưỡng chế chùa Hàn Sơn trao trả người, nhưng bọn họ nghe xong thì sao? Không có, người thường muốn danh môn thánh địa nghe lệnh là chuyện không thể nào”.
“Vậy Quốc Phái thì sao?”
“Cũng thế, Quốc Phái cũng chỉ là người chấp pháp của võ giới, trong tình huống không có bằng chứng xác thực thì tiến vào điều tra chùa Hàn Sơn sẽ khiến võ giới bạo loạn, nhất là sau khi công văn hôm nay được ban hành, nếu cứ xông vào chùa Hàn Sơn để tìm người thì chắc chắn sẽ bị mấy đại môn phái đồng minh của họ nhằm vào”.
“Tìm được rồi thì mọi thứ sẽ bắt đầu, nhưng không tìm thấy thì sẽ có chuyện với họ ngay. Không chỉ Quốc Phái, mà cả những người bình thường kia cũng sẽ cho chùa Hàn Sơn một câu trả lời thỏa đáng”.
Lý Nam cẩn thận phân tích lợi và hại cho Vu Kiệt.
Tất cả những việc chùa Hàn Sơn làm trông như có rất nhiều lỗ hổng, nhưng trên thực tế nó là bẫy rập đã được tính toán sẵn.
Tính từ lòng người.
Tính đến giai cấp.
Lão hòa thượng vào thủ đô chuyến này, với chùa Hàn Sơn mà nói là một nước cờ cực kì lợi hại, nếu giết được ông cụ Lý và Mặc Bạch, chùa Hàn Sơn sẽ giảm bớt áp lực cho nhà họ Lý, sau đó dùng những thủ đoạn của người thường để phá hủy máy quay, không một ai dám lên tiếng về vụ việc Dương Cẩm Tú bị bắt nữa.
Dù không thể giết được ông cụ Lý, nếu có thể còn sống trở về thì từng bước lén lút đưa Dương Cẩm Tú ra khỏi chùa, tìm một nơi giấu đi, đến lúc đó thì Quốc Phái có đến tận nơi để tìm thì cũng chẳng thấy.
Tất nhiên, từ đầu chùa Hàn Sơn đã không nghĩ rằng mình phải dùng đến kế hoạch thứ hai.
Sự thật đã chứng minh, bọn họ tính toán quá chuẩn!
Tình hình bây giờ cực kì khốn đốn và cũng đầy nguy cơ.
Lần này nhà họ Lý không còn phải đối mặt với một gia tộc bình thường nữa, mà là cả chùa Hàn Sơn!
Được truyền thừa từ bao đời võ giới hùng mạnh!
Một trong ba thánh địa Phật Môn!
Đi sai một bước, nhà họ Lý sẽ rơi vào thế bị động.
Chẳng mấy chốc Vu Kiệt đã nắm bắt được vấn đề trong đó, anh nhíu mày, im lặng một lát, tiếng xương cốt va chạm vào nhau răng rắc vang lên: “Con phải đến chùa Hàn Sơn!”
Lý Nam: “Bây giờ đi cũng không có lý do, hơn nữa…”
Lý Nam dừng lại một lát, nghĩ đến thân phận của mẹ Vu Kiệt, ông ta không thể nói tiếp.
Vu Kiệt quay phắt đầu sanh: "Bố, bố vẫn còn điều gì đó giấu con phải không?”
Mục Vực lập tức đứng dậy, ánh mắt bối rối.
Lý Nam: “Chẳng có gì cả!”
“Anh cả, còn chưa chịu nói nữa ư?” Mục Vực sốt ruột.
“Câm miệng!” Lý Nam cả giận nói.
“Bố…” Ánh mắt Vu Kiệt đầy vẻ khó hiểu.
Cùng lúc đó, ngoài hành lang dài, một người đưa tin nhanh chóng chạy tới.
“Báo cáo, ông Mạnh dẫn gia chủ nhà họ Trần từ nước ngoài về đây!”
“Bắt được Trần Sâm rồi!”
----------------------------