Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145: Lại là mày, thằng khốn




30 cái?



Gấp 10 lần, chính là đợi tới lúc này.



Lưu Tiệp vén tay áo lên, không thể chờ được, đi đến trước mặt Lâm Nhã.



“Cô dám!”, Lâm Nhã trợn to mắt, khí chất của kẻ bề trên toát ra.



Lưu Tiệp hơi sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên: “Dám? Tại sao lại không dám?”



Cô ta nâng tay lên vỗ vỗ vào mặt Lâm Nhã: “Lâm Nhã, cô tưởng rằng cô vẫn là chủ tịch Tập đoàn Hoa Mỹ sao? Ở trước mặt cô chủ nhà Rothschild, cô chẳng qua chỉ là một con kiến, có thể tuỳ tiện dẫm dưới chân!”



“Nhiều súng như vậy, cô dám động không?”



“Ah? Cô động cái gì, còn dám cử động à?”



“Bốp!!”



Vừa nói xong, cô ta đã dùng sức tát vào mặt Lâm Nhã một cái thật mạnh.



Âm thanh tiếng tát thanh thuý, rõ ràng như tiếng pháo.



Cái tát thứ nhất!



Khuôn mặt Lâm Nhã bỏng rát, in rõ dấu tay đỏ như máu.



Cô ta hẫng một tiếng, không hề phát ra bất kì tiếng rên nào, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Lưu Tiệp: “Nhớ mặt tôi, Lưu Tiệp, cô được lắm!”



“Được, tôi đương nhiên là rất được, bị cô cho ba cái bạt tai tôi có thể không được sao? Đồ góa phụ thối nhà cô, đồ sao chổi, khắc trời khắc đất khắc cả gia đình, gọi cô là goá phụ cho cô tức chết đi?”



“Bốp!!”



Lại một cái tát, vào nửa mặt còn lại của Lâm Nhã.



“Không phải cô rất hống hách sao? Đến đây, tiếp tục đi!”



“Bốp!!”



“Không phải cô muốn bảo vệ tiểu tiện nhân này sao? Cô ta là gì của cô mà cô bảo vệ cô ta như thế? Hay cô chính là bãi rác, loại rác gì đều có thể vào thu vào túi của mình!”



“Bốp!!”



“Nói đi, câm rồi à? Tiếp tục hống hách, uy hiếp tôi đi, không phải cô nói nếu không có nhà họ Trang tôi không là cái thá gì sao? Vậy bây giờ cô là cái thá gì?”



Một trận gầm rú điên cuồng, điều này giúp cho Lưu Tiệp hoàn toàn trút bỏ được cảm xúc cá nhân.



Mà mọi người xung quanh cũng không dám ra can ngăn, mặc cho bọn họ có quan hệ hợp tác làm ăn với Lâm Nhã, mà đến nước này, có biết bao nhiêu khẩu súng đang chĩa vào đầu bọn họ, ai mà dám ra can ngăn chứ?



Đó không phải là tự tìm cái chết sao?



Lâm Nhã không phát ra tiếng, con mắt luôn nhìn chằm chằm Lưu Tiệp, trong lòng thầm ghi nhớ những cái tát này.



“Nhìn, lại nhìn, còn nhìn nữa tôi đánh chết cô…”, Lưu Tiệp liều mạng rít lên.



Cứ như thế, đã hơn 30 cái rồi.



Nhưng như vậy thì đã sao, chỉ cần có Rothschild Lina làm hậu thuẫn, bất kể là tát bao nhiêu cái, cũng là tuỳ cô ta.



“Đủ rồi!”



Đúng lúc này, Dương Cẩm Tú chạy đến, hét lớn: “Người các người muốn tìm là tôi, bỏ qua cho Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi theo các người”.



“Cẩm Tú, đừng qua đây”. Lâm Nhã hét lên.



Sự xuất hiện của cô ấy đã thu hút sự chú ý của Rothschild Lina, cô ta giật mình, sau đó con ngươi co lại, nhìn quần áo trên người cô ấy một lúc rồi sắc mặt trở nên khó coi.



Ở nước ngoài, các cô chủ nhà quyền quý kiêng kị nhất là đụng hàng, đặc biệt là quần áo hàng hiệu, một khi đụng hàng, đó chính là nỗi nhục cho cả 2 bên.



Rothschild Lina không thể chịu được việc có người mặc quần áo giống mình, cô ta là người có khí chất cao quý, độc nhất vô nhị trên thế giới, những người con gái khác, xứng sao?



Mà bộ lễ phục Dương Cẩm Tú đang mặc trên người vừa khéo lại giống với chiếc váy dạ hội màu đen, phiên bản giới hạn của cô ta.



Cô ta chỉ vào Dương Cẩm Tú và hỏi Tần Nhã: “Người phụ nữa này là ai?”



Tần Nhã nói với ánh mắt thâm độc: “Cô ta chính là nhân viên phụ vụ đã đưa rượu độc cho tôi và Lưu Tiệp!”



“Là cô ta?”



Rothschild Lina khoé miệng hơi giật, hừ lạnh một tiếng.



Ngay lập tức, cô ta hét lớn: “Đốc Long, cởi quần áo trên người phụ nữ này xuống cho tôi, Rothschild Lina tôi không cho phép nhân viên thấp hèn này mặc quần áo giống tôi”.



“Vâng!”



Nghe thấy lời này, Lâm Nhã kinh hãi, đẩy Lưu Tiệp ra, chắn trước mặt Đốc Long: “Anh dám động đến một cọng tóc của cô ấy, tôi bảo đảm, anh sẽ không thể sống sót mà rời khỏi nhà họ Đổng!”



“Cô đang cảnh cáo tôi?”



Đây là lần thứ hai trong tối nay Đốc Long nghe thấy giọng điệu này.



Lần thứ nhất, là tên khốn bắt hắn ta phải xin lỗi ở sân sau.



“Tôi nhắc nhở anh, đừng tự chuốc lấy phiền toái, người đàn ông đứng sau cô ấy, anh không đụng được!”, Lâm Nhã nói không hề khoa trương.



“Thế sao?”



“Haha, thật trùng hợp, lúc nãy tôi vừa gặp một kẻ mà tôi có vẻ không đụng được, chỉ tiếc, tôi không coi hắn ta ra gì, càng huống hồ là người phụ nữ của hắn ta, mau tránh ra, cô chủ nói rồi, muốn cởi quần áo của cô ta!”



Đốc Long lạnh giọng nói.



“Anh dám!”, Lâm Nhã vẫn đứng vững như núi Thái Sơn.



“Chủ tịch Lâm, đủ rồi, tôi…”.



Dương Cẩm Tú có vẻ lo lắng, cô ấy còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Lâm Nhã ở trước mặt bị bóp cổ nhấc lên không trung.



Soát!



Cả khán phòng… Đều không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.



Gã vệ sĩ mặt đen Đốc Long đang dùng một tay nắm cổ Lâm Nhã nhấc lên không trung như xách một con gà.



“Chủ tịch!”



Soạt soạt!



Cùng lúc đó, mười mấy vệ sĩ của Lâm Nhã đồng loạt rút dao ra từ thắt lưng.



“Bọn chó người nước ngoài, tao thấy đầu chúng mày là bị cửa kẹp rồi, không muốn sống nữa phải không!”



“Ai dám động!”



Đốc Long rút ra một khẩu súng từ tay khác, cùng những người bảo vệ của gia tộc Rothschild chỉ vào đầu nhóm bảo vệ kia.



Tử sĩ, chính là vào lúc gia tộc cần đến, bỏ qua mọi luật lệ, tuân theo mệnh lệnh của họ.



Đây chính là uy danh của đế chế kinh doanh thế giới ngầm, gia tộc Rothschild.



Dao đấu với súng, không đáng so sánh.



Mười mấy vệ sĩ không dám cử động, chỉ có thể mở to mắt nhìn chủ tịch nhà mình bị người ta bóp cổ, đang dần mất đi hơi thở.



“Vu Kiệt… Anh đang ở đâu… Mau đến đây nhanh!”, Dương Cẩm Tú cầu nguyện trong lòng, nhưng lại nhìn cái cổ đỏ bừng của Lâm Nhã, cô ấy không đợi được nữa rồi.



Sau đó, chỉ thấy cô ấy lao về phía trước!



“Thả chị ấy ra, nhanh thả chị ấy ra!”



Dương Cẩm Tú không quan tâm đến mấy cái họng súng, lao lên phía trước bắt đầu đánh loạn xạ vào Đốc Long.



Lâm Nhã là vì cô ấy nên mới bị đánh.



Cô ấy không thể chỉ ngồi yên một chỗ không quan tâm!



“Thả?”



“Được thôi!”



Đốc Long cười nhạt, ném Lâm Nhã đến trước mặt Lưu Tiệp như ném một túi rác.



Lâm Nhã thở lại được bình thường, ho khan vài tiếng, đang muốn đứng lên, không nghĩ đến lại bị Lưu Tiệp ngồi lên người, còn giơ tay lên tiếp tục đánh lên mặt cô ta.



“Còn đẩy tôi, cô đồ goá phụ chết tiệt không chồng, tôi đánh chết cô…”.



Lưu Tiệp lẩm bẩm trong miệng, trông như một người điên.



Đốc Long cúi đầu, dò xét Dương Cẩm Tú, khoé miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.



“Hoá ra là một mỹ nhân, nếu mà cởi hết quần áo ra, chắc chắn là càng đẹp, ha ha ha ha…”.



Rothschild Lina trầm giọng: “Tối nay, thưởng cô ta cho anh đấy”.



“Thật sao?” Đốc Long cười vang: “Cảm ơn cô chủ, giờ tôi sẽ lột trần cô ta ra”.



Lời vừa nói xong, biểu cảm của Dương Cẩm Tú tay đổi lớn.



“Không được!”, cô ấy lùi về phía sau, không ngờ lại trượt chân, ngã xuống đất.



Một bàn tay lớn kịp thời duỗi ra, bắt gọn lấy Dương Cẩm Tú.



Lúc bàn tay đó định níu lấy quần áo cô định kéo ra thì.



Một cái bóng, giống như ngôi sao băng sáng nhất bầu trời đêm, đến bằng tốc độ ánh sáng.



“Bốp!”



Lưu Tiệp đang ngồi trên người Lâm Nhã bị đá ra xa mười mấy mét!



Ngay sau đó, một bàn tay to đầy gân xanh nắm chặt lấy cổ tay Đốc Long.



Vu Kiệt tràn đầy sát khí, nhướng mày nhìn thẳng vào mắt hắn.



“Lại là mày?”



“Đồ chết tiệt!”



“Mày chán sống rồi a?”



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK