Trong mắt người ngoài, đó hẳn chỉ là cảnh một người đang hoa tay múa chân, nhưng không ở trong đó, sẽ không biết nó nguy hiểm cỡ nào.
Đây không phải tu tiên.
Mà là thuật pháp.
Bát môn độn giáp.
Ngũ hành bát quái.
Tất cả đều là kiến thức kinh điển của thuật pháp.
Chỉ có điều, dưới ngòi bút của một số nhà văn, nó đã trở thành bản lĩnh của thần tiên.
Ấn chữ “Sát” vừa ra, tất cả khí kình phòng ngự phút chốc bộc lộ ra khí thế sắc bén, chẳng mấy chốc hình thành một luồng khí tựa như lưỡi đao ngưng tụ trên ngón tay Mặc Bạch.
Ngón tay chỉ về phía trước.
Viêm Ma không lùi bước.
Vung nắm đấm từ trên xuống.
“Rầm!”
Va chạm tại một điểm.
Hai luồng khí lan ra bốn phía, không gian xung quanh bắt đầu xuất hiện vết nứt như thể bị sét đánh, giữa tầng mây, tia chớp ngày càng dày đặc, bầu không khí cực kỳ đè nén, vô cùng âm u, khiến người ta cảm giác có thứ gì đó đè nặng lên trái tim, không cách nào thở nổi.
Ông cụ Lý ngậm điếu thuốc trên môi, hơi híp mắt lại, thầm nghĩ nếu cái điện thoại này có độ phân giải cao hơn một chút thì tốt rồi.
Tiếc thật…
Đã không còn kịp nữa.
Ông cụ chưa từng nghĩ nước cờ này của mình, lấy bản thân làm mồi nhử dụ dỗ người của Huyết Cương Bắc Băng xuất hiện lại có thể dụ đến một cường giả Thánh Kình, cụ chỉ định tìm một lý do hợp pháp cho cháu trai nhà mình vượt biên mà thôi.
Nhưng hiện tại, bắt đầu từ khi Viêm Ma xuất hiện, kế hoạch dường như đã xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Cường giả phong Thánh đấu với cường giả phong Thánh, bất phân thắng bại, ông cụ Lý vẫn đang suy đoán kết quả cuối cùng. Cũng may, dù thắng hay thua thì cụ cũng không lỗ, thế nhưng, với tình hình trước mắt, cụ vẫn hi vọng Mặc Bạch có thể thắng.
Đối mặt với một quyền này, Mặc Bạch tỉnh táo một cách đáng sợ, bày ra thuật ấn, hai ngón tay khép lại, duỗi ra phía trước, khí kình trong cơ thể cuồn cuộn như rồng.
Ấn chữ “Sát!”
Đồng tử Viêm Ma co rút lại: “Hay lắm!”
Cùng là cường giả phong Thánh, Viêm Ma cũng có kiêu ngạo của mình, so về quyền thuật, ông ta chưa từng sợ bất kỳ ai. Ngay khi quyền và ngón tay chạm vào nhau, Viêm Ma phát giác tất cả khí kình đều ngưng tụ ở hai ngón tay kia, ông ta cau chặt mày, chợt nghĩ ra một kế, bước chân thay đổi, thoáng cái lắc mình đến bên cạnh Mặc Bạch.
Thời gian di chuyển gần như không tính được.
Mà lúc này đây, khí kình của Mặc Bạch rải rác khắp bốn phương, thế nên mọi cử động của Viêm Ma không cách nào thoát khỏi tầm mắt của ông ta, Mặc Bạch lập tức có phản ứng.
Viêm Ma một lần nữa ra quyền, đánh thẳng vào eo Mặc Bạch.
“Rầm!”
Kết quả tương tự, nắm đấm vung ra một nửa thì khí kình đại đạo hóa thành vách ngăn cản lại.
Mặc Bạch chống một tay sau lưng: “Tất cả thế công đều vô dụng”.
Viêm Ma hừ lạnh: “Vô dụng hay không còn chưa biết được!”
“Đừng tưởng tôi không biết nhược điểm của thuật sĩ các người, các người điều động một lượng lớn khí kình trong cơ thể để thi thuật, mức độ hao tổn hơn xa so với cường giả phong Thánh bình thường, tôi cũng không tin ông sẽ luôn phản ứng nhanh như vậy”.
Là một cường giả phong Thánh đã bước vào cảnh giới Thánh Kình nhiều năm, Viêm Ma có sự hiểu biết toàn diện đối với võ giả, hơn nữa, Hoa Hạ không giống với các quốc gia khác, bọn họ đóng cửa ngoại giao với Huyết Cương Bắc Băng, thế nên Viêm Ma bắt buộc phải nghiên cứu kỹ võ giới Hoa Hạ, chính vì điều đó, ông ta đã dần tìm ra rất nhiều cách ứng phó với võ giả Hoa Hạ.
Thủ đoạn của thuật sĩ cao thâm khó dò, võ giả tầm thường khó có thể tiếp cận bọn họ, cho nên chỉ có một cách có thể giành được chiến thắng.
Mài mòn!
Nói xong câu đó, không đợi Mặc Bạch kết ấn chữ “Niêm”, Viêm Ma đã lần nữa thay đổi bước chân, di chuyển đến sau lưng Mặc Bạch.
Mặc Bạch một lần nữa ngăn cản.
Không hề thay đổi cách thức.
Thật ra, cảnh giới càng cao, chiêu thức sẽ càng thiếu, bởi vì những chiêu thức thường dùng đã là mạnh mẽ và chuẩn xác nhất.
Đối mặt với thủ đoạn mài mòn tinh lực của Viêm Ma, ánh mắt Mặc Bạch đã bắt đầu dao động.
Người ngoài không biết nhược điểm của ông ta.
Nhưng thân là thuật sĩ, ông ta rất rõ tốc độ tiêu hao tinh lực của mình.
Muốn điều động khí kình thi thuật phải dựa vào tinh lực, một khi tinh lực tiêu hao quá độ, tốc độ khí kình thành thuật cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đến lúc đó, nếu như tốc độ của Viêm Ma không thay đổi, thậm chí càng nhanh hơn, tốc độ khí kình biến thuật của ông ta theo không kịp, e là… nguy hiểm.
Ý thức được điều này, trong lòng Mặc Bạch bắt đầu sinh ra cảm giác nguy cơ, ông ta bắt đầu tăng nhanh tốc độ biến thuật của mình, ngay trước khi Viêm Ma ra quyền, đã hoàn thành kết ấn chuẩn bị biến thuật, dùng ấn chữ “Niêm” vây khốn Viêm Ma.
Nhưng…
Ông ta quả thực không ngờ tới.
Hình như, ngay tại giây phút này, trận chiến đã xuất hiện bước ngoặt.
Khi Mặc Bạch vừa định biến ấn chữ “Niêm”, Viêm Ma dường như đã sớm đoán được hành động của ông ta, lập tức rụt tay lại.
Sau khi rụt tay về, không những không ra quyền, mà trái lại, còn dùng tốc độ cực nhanh thay đổi vị trí, từ đó làm ảnh hưởng đến phán đoán của Mặc Bạch.
“Đáng chết!”, Mặc Bạch nhướng mày.
“Ông chậm!”, Viêm Ma nhếch mép cười vì đã thực hiện được âm mưu.
Ông ta đã tính toán cả rồi!
“Ông Mặc, chớ có chủ quan!”
Ông cụ Lý gửi video trong điện thoại đi, rít một hơi thuốc, vẻ mặt bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tuy ông ta không phải võ giả, nhưng ít nhiều cũng có kiến thức sâu rộng, vết nứt trên đường cho thấy trận chiến vô cùng kịch liệt, vẻ mặt Mặc Bạch lúc này thể hiện rất rõ… ông ta đang rơi vào thế yếu.
Nguy hiểm!
Ông cụ nắm chặt cái mũ quân đội màu xanh của Lưu Mặc Sinh trong tay.
Tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên, Viêm Ma dừng bước.
“Ở đằng kia!”
Mặc Bạch cố giữ tỉnh táo, hai tay đưa ra trước ngực kết ấn.
“Không, không đúng!”
Nhưng diễn biến tiếp theo sau lại khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, lúc này, đang dịch chuyển vị trí, Viêm Ma đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, lại quay về vị trí ban đầu.
Rất nhanh!
Quá nhanh!
Căn bản không thấy được bóng dáng.
Thất bại!
Mặc Bạch lập tức nhận ra khí kình của mình đã dùng sai chỗ, phán đoán của ông ta… xuất hiện sai lầm.
“Ở đâu?”
Ông ta không tiếp tục biến thuật, mà vội vã tìm kiếm vị trí của Viêm Ma.
“Ở đây! Thuật sĩ khốn kiếp, đi chết đi!”
Ngay lúc đó, Viêm Ma dừng bước, hiện thân dưới ngọn đèn đường, cái bóng của ông ta kéo dài trên mặt đất, cùng với đó, áp lực từ đại đạo “ầm ầm” đè xuống.
Dường như có một giọng nói đột ngột vang lên bên tai ông cụ Lý.
Giọng nói kia rất quen thuộc, mang theo một chút tang thương xen lẫn một chút ngả ngớn, vừa trưởng thành lại vừa thơ dại, giọng của Lưu Mặc Sinh thoảng qua bên tai: “Lão già kia, đó gọi là đặc tả!”
Khóe mắt ông cụ Lý ươn ướt, cụ lại rít một ngụm thuộc: “Đúng đúng đúng, đó gọi là đặc tả, ha ha!”
Hai ngón tay Mặc Bạch kết ấn, miễn cưỡng nói: “Ấn chữ Niêm – Vây!”
“Trói giết!”
...
- ---------------------------