“Ầm!”
Một chân, đạp lên bậc cuối cùng của thềm đá trước cửa chùa Hàn Sơn.
Đường bậc thềm đá trên núi sau lưng bị Diệp Lâm từng bước đạp nứt.
Ông ta không hề quay đầu nhìn vết nứt phía sau bởi vì ông ta cho rằng đây không phải là việc đáng để thể hiện sự tự hào.
Hoặc có thể là vì một lý do khác?
Lúc này, trước cửa chùa Hàn Sơn là một chuông Phật được đúc bằng đồng nguyên chất!
Chiếc chuông này chính là trung khu trong Hộ Sơn Đại Trận của chùa Hàn Sơn.
Có điều trong tình huống hiện tại, đường bậc thang bằng đá của nửa ngọn núi đã bị vỡ nát, Hộ Sơn Đại Trận này cũng chỉ để trang trí mà thôi.
Bầu trời vẫn âm u như thế.
Tiếng “Ầm”, “Ầm” vẫn văng vẳng bên tai.
Diệp Lâm đứng trên bậc thềm cuối cùng, nền đất dưới chân còn nứt nẻ thê thảm hơn những chỗ trước kia, đồng thời, trên trán vị Võ thánh của Quốc Phái này cũng rơi xuống một giọt mồ hôi.
“Tới rồi”.
Hai chữ có vẻ bình thản nhưng chứa đựng sự khinh bỉ, còn pha thêm chút coi thường.
Diệp Lâm ngẩng đầu, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ trên đầu.
Người già rồi.
Cũng xấu đi.
Không còn đẹp trai như năm đó nữa.
Tóc đã bạc, mặt nhiều nếp nhăn hơn, bọng mắt thâm xì và khuôn mặt già nua.
Nhưng cái nên ép vẫn phải ép, cái nên phạm vẫn phải phạm!
Chiếc mũ đã được chỉnh ngay ngắn!
Tay còn lại túm chặt Bát Môn, chính mắt nhìn thấy Diệp Lâm từng bước đạp nát thềm đá, phá vỡ Phật văn kim sắc của Hộ Sơn Đại Trận, là trụ trì của chùa Hàn Sơn, ông ta kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Nhưng nhìn thấy giọt mồ hôi rơi xuống từ trán Diệp Lâm, tâm trạng kinh ngạc trong lòng dần có chút hòa hoãn, ông ta ho một tiếng, lại ho ra một ngụm máu.
Diệp lâm nói: “Đừng vội chết, ông còn chưa tận mắt chứng kiến chùa của ông bị tôi hủy diệt”.
Giọng nói của Bát Môn yếu ớt: “Ông Diệp, đổ mồ hôi rồi”.
Một câu nói nghe có vẻ bình thường lại là câu nói khiến Bát Môn thích thú nhất từ khi xuống núi đến giờ.
Diệp Lâm nhíu mày: “Vậy thì sao?”
“Chẳng sao cả”.
Diệp Lâm: “Có vẻ ông rất vui?”
“Đúng”, Bát Môn không phủ nhận, hai tay bị phế buông thõng trong không trung, ông ta vô thức giơ tay lên định chắp lại. Nhưng sau khi phát hiện cơ thể mình gần như đã tàn tật thì liền từ bỏ ý định.
Thế nên, chỉ có thể dùng cách gật đầu để bày tỏ niềm vui sướng trong lòng giờ phút này.
“Ha”, Diệp Lâm lắc đầu: “Lẽ nào ông không quan tâm sống chết của bản thân?”
Bát Môn suy nghĩ một hồi, đáp lại: “So với tính mạng của tôi, tôi càng quan tâm chùa Hàn Sơn hơn. Có điều, khi nhìn thấy giọt mồ hôi kia của ông Diệp, tôi lại cảm thấy sự lo lắng này thật dư thừa”.
Diệp Lâm: “Tại sao?”
Bát Môn: “Chỉ có người đã mệt mới đổ mồi hôi, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, nhưng cho dù bây giời nói ra thì cũng không thể ngăn cản nổi ông Diệp đây, bởi vì đã mệt nên ông không thể nào hủy diệt chùa Hàn Sơn được”.
“Hừ”.
Một tiếng hừ nhẹ mang theo sự khinh bỉ.
“Ông không tin?”
Diệp Lâm: “Thử một chút không phải sẽ biết sao?”
Bát Môn gật đầu.
Lời vừa nói ra, Diệp Lâm bước từng bước lớn về phía trước.
“Leng keng!”
Đột nhiên, chiếc chuông đồng treo trước của chùa bỗng lắc lư.
Bên trong chuông đồng như bị dùi trống đánh, phát ra tiếng va đập mạnh mẽ hệt tiếng sấm không ngừng vang lên bên tai.
Cùng với tiếng chuông, gió lớn xung quanh bắt đầu gào rít.
Tiếp theo...
Trong hư không.
Chỉ thấy trên đường bậc thềm đá dưới núi, Phật văn kim sắc đã bị phá vỡ tan biến trong không khí như nhận được lời hiệu triệu, bay lên trong nháy mắt.
Vô số chuỗi Phật văn kim sắc như thác nước cao ba ngàn thước bay về phía Diệp Lâm.
Trong không khí hình thành một tấm màn lưu ly ánh vàng.
Sau đó...
“Rầm!”
Kết thành một bảo tháp màu vàng trấn áp Diệp Lâm.
Nhưng...
Ngay khi bảo tháp vô hình kia sắp bao trùm Diệp Lâm thì sức ép đại đạo thuộc về ông ta lại trỗi dậy lần nữa, mặt đất dưới chân nhanh chóng vỡ nứt, kéo dài cả sân chùa.
Vì thế nên mới gây ra âm thanh kia.
Sức ép đại đạo và bảo tháp ánh vàng va chạm vào nhau, đối đầu trong không trung.
Bát Môn khẽ mỉm cười: “Đây là mặt thật sự của Hộ Sơn Đại Trận của chùa Hàn Sơn
“Ông Diệp, mệt rồi”.
Diệp Lâm mặt không cảm xúc.
Vẫn là câu nói đó.
Mũ đội trên đầu không được lệch.
“Chỉ bấy nhiêu?”
Nói xong.
Diệp Lâm dùng sức, năm ngón tay trên bàn tay còn lại nắm chặt, khớp ngón tay kêu lên răng rắc, ông ta không thèm nhìn bảo tháp này dù chỉ một cái, đấm thẳng về phía trước.
“Ầm!”
Sức ép đại đạo gia tăng sức mạnh.
Đó là nắm đấm của Diệp Lâm.
Phẫn nộ ngút trời, khí thế như muốn đạp trời đất này dưới chân ầm ầm kéo tới.
Đây là khí thế của người đứng ở đỉnh cao tầng 6 phong thánh, sau khi gia tăng sức mạnh, một giọt mồ hôi lại men theo gò má Diệp Lâm rơi xuống.
Tiếp đó...
Chỉ nghe thấy một tiếng vang.
Bảo tháp ánh vàng trong không khí nứt ra không chút nghi ngờ, Phật văn kim sắc bao quanh bảo tháp giờ phút này như bị một đôi tay vô hình xé nát, tan biến vào hư vô không còn dấu vết.
Không có bất ngờ nào!
Đây là chiêu thức cuối cùng người phong vương giữ lại trước khi phong vương, không sai!
Nhưng...
Uy lực của một chiêu này dù đạt đến cực hạn cũng không thể nào vượt qua một đòn chí mạng của người ở tầng 6 phong thánh.
Mà bây giờ, kẻ địch Hộ Sơn Đại Trận phải đối mặt lại vượt xa người phong thánh ở tầng 6 thông thường, nhiều năm im hơi lặng tiếng khiến uy lực của Hộ Sơn Đại Trận từ lâu đã bị bào mòn chỉ còn lại khoảng sau phần, đối mặt với cú đấm của Diệp Lâm lúc này, kết cục chính là vỡ vụn.
Sau khi phá giải Hộ Sơn Đại Trận muốn cản trở mình, một tay Diệp Lâm chắp sau lưng, nhấc chân đi tới trước chuông đồng.
Hoa văn trên chuông đồng chùa Hàn Sơn này không quá khoa trương.
Ngoại trừ hai hoa văn hình rồng thì toàn bộ xung quanh đều viết kinh Phật.
Diệp Lâm liếc nhìn chuông đồng, lại nhìn Bát Môn, hơi lấy làm lạ: “Vẻ bình tĩnh của ông khiến tôi có chút bất ngờ, ông không sợ một đấm kia của tôi đánh nát Hộ Sơn Đại Trận của chùa Hàn Sơn ông?”
Bát Môn im lặng không nói, nhắm hai mắt.
“Không có gì để nói? Giả câm?”
Diệp Lâm suy nghĩ, lại đổi cách nói khác: “Hay là ông sợ tận mắt nhìn thấy trung khu của Hộ Sơn Đại Trận bị đánh vỡ bản thân sẽ đau lòng nên dứt khoác làm một con rùa rụt đầu, không thấy để bớt đau?”
Bát Môn vẫn im lặng như cũ, không phát ra âm thanh gì.
“Nhạt nhẽo!”
Diệp Lâm mắng một tiếng, ánh mắt dừng trên chuông đồng: “Ông đây biết ông đau lòng, nhưng ông đây không quan tâm, ông không nhìn là chuyện của ông, đánh hay không là chuyện của ông đây”.
“Chuông đồng trong chùa Hàn Sơn này đã bảo vệ chùa ngàn năm, cũng tính là một loại linh khí, nếu đổi lại là lúc trước thì ông đây có thể lên núi thu thập, nhưng hiện tại, không có ý nghĩa gì cả, cho nên...”
“Ầm!”
Lời còn chưa nói hết thì Diệp Lâm đã ra tay.
Nắm đấm to lớn đánh một đường thẳng tắp lên trước.
“Reng!”
Tiếng chuông như đang oán than.
Dưới nắm đấm, bên tai truyền tới âm thanh “Rắc, rắc”.
Tiếp theo, chỉ thấy nơi chuông đồng bị nắm đấm đánh xuống xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt bắt đầu kéo dài và lan rộng xuống phía dưới, lan ra, từ từ, vết nứt dần bao trùm cả chiếc chuông.
Ngay sau đó khi gió lạnh thổi qua!
“Rầm!”
Chiếc chuông đồng này!
Trung khu trong Hộ Sơn Đại Trận của chùa Hàn Sơn này vỡ thành vô số mảnh rơi xuống đất, rớt xuống hàng loạt đồng và sắt hỏng!
Diệp Lâm nhìn Bát Môn: “Còn không đau?”
Bát Môn nuốt nước bọt, lúc này mở mắt ra: “Đến rồi!”
“Cái gì đến?”
Diệp Lâm có chút khó hiểu.
Ngay lúc hỏi xong câu hỏi này, trước cửa lớn chùa Hàn Sơn, một âm thanh kèm theo một bóng dáng truyền tới từ khoảng không!
Lão hòa thượng chắp hai tay đi tới.
Cái gì đến?
Lão hòa thượng: “Tiểu tăng...đến rồi!”
----------------------------