Chương 671: Tự Nói Ra Đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một câu cực kỳ khinh thường, chất chứa sự tự tin trước nay chưa từng có.
Thứ đó mà cũng có thể giết người được á?
Đúng vậy!
Lưu Mỗ vượt qua lôi kiếp, trên thực tế từ vài chục năm trước khi ông ta bước vào hàng ngũ Phong Vương cũng đã được trải nghiệm sức mạnh thật sự của lôi kiếp, vượt qua lôi kiếp không phải là chuyện nói suông, vì một chuyện nên ông ta không muốn sống trong thế giới trần tục ngoài kia nữa nên dứt khoát bắt chước những Phong Vương khác, tìm một nơi sơn dã để bế quan.
Chuyện đó lại là điều cấm kỵ ở hòn đảo Chí Nam Quan Hải được xưng là một trong ba nơi lớn nhất dành cho Tu La, đó chính là tiếc nuối cả đời trong lòng Lưu Mỗ, là tiếc nuối của tất cả võ giả trên đảo, không có bất kỳ kẻ nào được nhắc tới, nếu có người dám phạm vào điều cấm thì sẽ bị phạt nặng.
Chuyện đó chính là con gái Lưu Mỗ, Lưu Ngọc.
Từ khi Lưu Ngọc phản bội hòn đảo trốn đi vì tên thiên tài “xuất thế” Lý Nam, vứt bỏ võ đạo thông thiên, tự phế u vi, cam tâm tình nguyện trở thành một người thường thì tất cả mọi người trên đảo không còn ai nhắc đến cái tên đó nữa.
Ngoài miệng thì không nhắc tới, nhưng mọi người đều rất nhớ cô chủ này.
Hận không thể đưa Lưu Ngọc về càng nhanh càng tốt, tiếc là… Nguyện vọng đó đã nhanh chóng tan vỡ khi nhận được tin tức Lưu Ngọc tử vong vào hai mươi lăm năm trước.
Cuộc sống, rốt cuộc không thể quay về như trước kia được nữa.
Giờ phút này, ông lão ngồi trong phòng trà, nghe Lưu Mỗ nói câu đó xong thì cười gật đầu, trong lòng lại lặng lẽ thở phào.
“Đó là những lời yên tâm nhất tôi được nghe từ ông trong mấy chục năm qua, ông bạn già à, cảm ơn vì ông vẫn còn sống, không để tôi phải sống cô độc”.
Lưu Mỗ: “Mà chắc ông cũng không còn vui được lâu nữa…”
“…”, ông lão.
Ông ta hơi bất đắc dĩ: “Nói đi! Vừa mới xuất quan đã vội vàng gọi tôi đến, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nhờ ông giúp cho một việc!”
“Giúp hả?”
Từ đó vừa phát ra thì mắt ông lão khẽ nhướng lên, hơi kinh ngạc.
“Đường đường là một Phong Vương Giả mà lại có chuyện cần tôi giúp ư? Ông nói thế có khác gì đang làm khó tôi đâu? Cả ông cũng không thể làm được mà tôi lại làm được ư?”
“Chẳng lẽ…”, khứu giác của ông lão cực kỳ nhạy, lập tức cảm nhận được điều gì đó: “Chẳng lẽ là chuyện ngoài kia?”
Lưu Mỗ gật đầu: “Ừm”.
Tiếng trả lời cực kỳ khẽ, giọng nói đầy khẳng định.
Ông lão nói: “Từ khi Tiểu Ngọc đi thì ông không còn chút vướng bận nào với thế tục, khi đó chính miệng ông đã nói với tôi như thế, nay ngày đầu tiên xuất quan ông lại tới tìm tôi rồi lại còn nhờ tôi giúp, thế tục còn người nào xứng đáng để ông tốn công tốn sức như thế, lão Lưu à, ông đừng nói cho tôi biết rằng Tiểu Ngọc vẫn còn sống đến bây giờ, tôi không tin!”
“Là cháu ngoại tôi!”
Lưu Mỗ đặt chén trà xuống, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Lời vừa mới dứt.
Sau đó, ông lão lập tức câm miệng và vẻ mặt trở nên căng thẳng: “Là… Là con trai của Tiểu Ngọc ư? Ông… Ông nói thật ư?"
Lưu Mỗ lấy tấm ảnh trong túi để thư ra đặt trước mặt ông lão.
Ông ta không hề do dự, nhanh chóng cầm tấm ảnh lên và đặt trong tay.
Trong bức ảnh là một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá, cầm khẩu súng bắn tỉa trong tay, làn da hơi ngăm đen, nhưng vẻ mặt kiên nghị đó lại cực kỳ xuất sắc.
Ông lão nhìn nhìn, hơi nhập tâm.
“Giống… Giống… Quá giống!”
“Ánh mắt rất giống mẹ nó, cái mũi cũng giống, nếu da trắng hơn một chút thì có thể nói là nó với Tiểu Ngọc như một khuôn đúc ra”.
“Đúng là rất giống Tiểu Ngọc”.
Nhìn vật nhớ người, dần dà, trong đầu ông lão dần hiện lên hình bóng của một cô gái nhỏ, hoạt bát, cầm trong tay que kẹo chạy tới trước mặt ông ta gọi chú.
“Mấy chục năm không uống rượu với ông, ông bạn già à, việc này ông phải giúp tôi, đứa nhỏ đó gặp phải phiền toái ở thủ đô, nước ngoài cũng có chút phiền phức, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không tiện giết hết tất cả những người có thù oán với thằng bé được, đến lúc đó còn chẳng thấy được mặt thằng bé, tôi không vui”.
“Thế nên phiền ông làm chân chạy vặt một tí, giúp đứa nhỏ này một phen!”
Ông lão cất tấm ảnh, đứng lên: “Lão Lưu!”
“Không thân”.
“Theo vai vế thì đứa nhỏ đó cũng phải gọi tôi một tiếng ông nội nuôi!”
“Chờ xem! Không ai có thể ngăn cản được ông trong võ giới, thế giới ngoài kia thì ông bạn già này vẫn có thể làm nên chuyện, đứa nhỏ này, tôi trông!”
…
…
Tin tức xoay quanh việc Vu Kiệt bị bắt vào đồn cảnh sát lan ra khắp nơi, mọi người đều bắt đầu hành động.
Dường như cái ngày Lý Châu bị bỏ tù nhận điều tra chính là một sự bắt đầu, màn kịch hay vẫn còn nằm ở phía sau.
Những âm thanh khác nhau bắt đầu vang lên từ những ngõ ngách.
Người đầu tiên bị ảnh hưởng từ tin tức Vu Kiệt bị bắt vào đồn cảnh sát đó chính là Lý Châu!
Mười giờ đêm, từ hôm qua khi Lý Châu được đưa về nhà tù đặc biệt ở kinh đô để tiến hành giam giữ thì đã qua đâu đó hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ.
Là một ngôi sao mới bay vụt lên trong giới kinh tế, làm việc trong cơ… Quan nhiều năm như thế, phong ba bão táp gì cũng gặp hết rồi, kết cục được chim quên ná, đặng cá quên cơm cũng gặp nhiều, Lý Châu cực kỳ bình tĩnh.
Bấy giờ, bà ta đang ngồi trong phòng thẩm vấn, bộ tây trang công sở trên người vẫn không loạn, hai tay cũng không đeo còng bạc, có lẽ là do thân phận của bà ta nên cấp trên cố tình ra lệnh, nhưng trình tự điều tra vẫn được làm đủ không thiếu một bước nào, thậm chí còn quá đáng hơn.
Từ sáng đến giờ, có ít nhất năm mười người vào phòng điều tra này.
Mỗi một người đến đều hỏi cùng một vấn đề, nếu không có luật cấm áp dụng tư hình thì e là tổ điều tra không hỏi được gì sáng giờ đã dùng đến rồi!
“Tích tắc”.
Đó là tiếng kim giây đồng hồ xoay quanh, âm thanh vang vọng trong căn phòng thẩm vấn vắng vẻ lạnh như băng.
Lý Châu ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua thời gian, sau đó nói với tấm kính cửa sổ hai chiều được gắn trên tường, hỏi: “Đến lúc nào rồi, vẫn còn muốn hỏi ư? Người cũng phải cần nghỉ ngơi chứ!”
“Rầm!”
Một giây sau đó, bà ta vừa dứt lời thì cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra.
Sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt Lý Châu.
Người đàn ông đó mặc tây trang, tay cầm laptop, tay kia thì cầm một xấp tài liệu.
Thấy gương mặt của người đàn ông đó thì Lý Châu mỉm cười: “Cuối cùng ông cũng chịu đến rồi, Hiên Viên Châu!”