Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Nhanh như chớp




Thôn Vu Gia là làng quê rất rộng lớn, đông dân cư, mọi hộ gia đình đời đời đều sống ở đây.



Ở đây là quê hương của Vu Kiệt, là nơi chôn giấu ký ức thời thơ ấu của anh.



Anh không cho phép!



Cũng không bao giờ chấp nhận!



Có người vì chút tâm tư xấu xa mà làm vấy bẩn lên quê hương của mình!



Nhưng…



Mấy năm trở lại đây những người trẻ tuổi đều đi ra tỉnh khác làm việc, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ nên khiến cho thôn trưởng ở đây có cơ hội mặc sức ‘làm giàu’.



Là cháu ruột của thôn trưởng nên tất nhiên cũng vơ vét được rất nhiều thứ trong đó.



Ví dụ như sân này là nơi mà Vu Bưu dùng số tiền lớn để tu sửa xây dựng.



Mỗi viên gạch mỗi cây ở đây đều bỏ ra số tiền lớn vận chuyển từ nơi xa đến, giá trị vô cùng lớn.



Vì vậy, Vu Bưu vô cùng hài lòng với nơi này.



Nhưng lúc này, tên này dám đứng trong sân mà mình yêu thích nhất nói năng ngông cuồng. Mình nhất định phải cho hắn biết tay.



“Lên hết cho tao! Đánh gãy chân hắn!”, Vu Bưu hét rách cổ họng, lớn tiếng quát.



Mười mấy người đàn ông cùng hô lớn rồi rút gậy sắt ở hông ra định đánh về phía Vu Kiệt…



Thật không ngờ… Vu Kiệt lại nhanh hơn.



Chỉ thấy thần sắc anh ngưng trọng, thân hình bỗng chốc xuất hiện trước mặt mọi người.



Ngay lập tức, mọi người đều không kịp phản ứng lại!



Vu Kiệt mỗi quyền đánh ngã một tên, đánh bay bọn chúng ra ngoài mười mấy mét.



Có người bị đập mạnh lên cây.



Có người đập lên tường.



Ngay lập tức một lỗ lớn trên tường và trên cây xuất hiện trước mặt mọi người.



Không!



Tường của tôi!



Cây của tôi!



“Mẹ kiếp! Đồ chó chết, ông đây phải giết mày!”, Vu Bưu gầm rú lên.



Âm thanh phẫn nộ vang vọng khắp nhà họ Vu.



Trong lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Vu Kiệt đã nhanh bước chân rồi lên phía trước nhanh như mũi tên.



Một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt Vu Bưu, lạnh lùng nhìn hắn ta như nhìn một người chết.



Vu Bưu đột nhiên trợn trừng mắt lên, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, thậm chí còn là hoảng loạn.



Nhanh quá đi! Không ngờ Vu Kiệt có thể làm được như vậy?



Lúc này, không kịp cho Vu Bưu nghĩ kỹ mà rầm một tiếng, Vu Bưu cảm thấy mình như bay lên không trung, thân người như không kìm chế được mà rời khỏi mặt đất.



Sau đó hắn ta ngã bay ra tầm mười mấy mét.



Nhất thời, chỉ cảm thấy toàn thân mình đau buốt. Ba người cùng nhìn lại, chỉ thấy Vu Bưu ngã trước mặt viên đá mà hắn ta yêu thích nhất, nhắm chặt mắt kêu đau đớn.



“A…”, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tiếng hét khiến cho chim muông trong rừng cũng phải kinh hãi mà bay hết ra ngoài.



Vu Bưu với vẻ mặt khó tin nhìn Vu Kiệt đang giẫm lên chân mình.



“Mày… Thằng chó chết… Mày dám…?”



“A…”, không đợi Vu Bưu nói xong thì tiếp đó, một giây sau lại vang lên tiếng ‘rắc rắc’.



Chân trái của hắn ta…



Gãy rồi…



Vu Bưu nhìn chân trái của mình đã như vũng bùn. Lúc này hắn ta không thể nhúc nhích được nữa.



Mồ hôi của hắn ta đã thấm đẫm toàn thân, dính đầy trên trán.



Vu Kiệt ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Vu Bưu. Dường như tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến anh.



“Đồ… Đồ chó chết…”, Vu Bưu thốt ra ba từ đầy chật vật.



Không ngờ Vu Kiệt lại dám giẫm lên chân hắn ta?



Từ nhỏ đến lớn không ai dám đối xử với hắn ta như vậy!



Thật không ngờ, một giây sau…



“A…”, một tiếng kêu thê thảm hơn vang lên.



Âm thanh dường như đã bị hút hết sức lực, mang theo chút gì đó thê lương hơn.



Vu Bưu ngã sụp xuống đất. Hắn ta không cần nhìn cũng hiểu rõ cảm giác của mình lúc này…



Chân phải của mình cũng… Gãy rồi.



“Đồ khốn… Tao muốn mày chết… Tao muốn… Mày chết…”, Vu Bưu ngã xuống đất, đau đớn ôm chặt hai chân, hai mắt vô thần. Đồng thời miệng hắn ta còn không ngừng lẩm bẩm.



“Tao đã cho mày cơ hội rồi”, Vu Kiệt lạnh lùng nói rồi nhìn Vu Bưu toàn là vẻ khinh bỉ.



Vu Hải và Vu Sơn ở bên cạnh nhìn thấy các động tác nhanh như chớp của Vu Kiệt mà lập tức kinh ngạc nói không nên lời.



“Tiểu… Tiểu Kiệt… Chuyện này là…”.



Nhìn thấy chú Hải kinh ngạc như vậy nên Vu Kiệt đành phải nói: “Trước đây cháu có luyện võ ở võ quán”.



Chú Hải gật đầu, nhìn nắm đấm Vu Kiệt chắc nịch nên tin luôn.



“Thảo nào….”, chú Hải nói với vẻ kinh ngạc.



Nghĩ lại hai ngày trước, một người dân làng đang lau mồ hôi rồi không chú ý mà va phải Vu Bưu. Vậy mà tên khốn đó lập tức nổi giận, bất luận người kia có xin lỗi thế nào mà hắn ta vẫn cho người đánh người dân làng đó thừa sống thiếu chết.



Nhưng hiện giờ…



Tiểu Kiệt đã…



Vậy thì tên khốn này nhất định sẽ báo thù.



Trong lòng chú Hải thấy vô cùng áy náy.



“Hay là thôi đi, cũng không sao rồi, chỉ là thiếu mấy chục ngàn tệ thôi”.



“Chúng ta mau đi thôi, mau đi nào”, chú Hải sốt sắng nói, mồ hôi trên đầu rơi xuống lã chã.



Ông ta thấy mình không thể làm liên lụy đến hai đứa trẻ ngoan ngoãn này.



“Thằng khốn… Còn định đi à? Ông đây sẽ gọi chú của tao đến đánh chết chúng mày”, Vu Bưu nằm trên đất mà vẫn không quên buông lời độc ác.



Chú của hắn ta là một tên trong tổ chức của thế giới ngầm. Muốn làm mưa làm gió gì ở thôn này đều được.



Đến lúc đó, chú mình đến rồi thì đánh tàn phế ba tên này có gì khó đâu?



Đúng thế! Trong mắt hắn ta, hắn ta đã mặc định hai anh em nhà họ Vu sẽ bị chú của hắn ta đánh tàn phế rồi.



Hắn ta muốn những người này phải chết.



Âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền đến bên tai của Vu Hải khiến ông ta càng sợ hãi hơn. Hai tay ông ta nắm chặt và toàn thân bắt đầu run rẩy.



“Tiểu Kiệt! Tiểu Sơn! Chúng ta mau đi thôi”.



“Nếu không, trưởng thôn đến là chúng ta không đi nổi đâu”, vừa nói, ông ta vừa ra sức kéo tay Vu Kiệt đi.



Hai người này đối với ông ta vẫn là hai đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn.



Hai đứa trẻ nhìn thấy chân mình bị thương là không nói nhiều mà ra mặt giúp mình luôn. Kể cả không phải là con đẻ nhưng cũng không thể để chúng vì mình mà nộp mạng oan được. Nếu không thì làm sao xứng với bố mẹ đã mất của chúng.



Đột nhiên…



Một bàn tay có lực nắm chặt lấy tay của chú Hải.



Ông ta dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Vu Kiệt.



“Chú Hải! Chú yên tâm! Cháu và anh trai đều đã lớn cả rồi”.



“Chúng cháu đã không còn là những đứa trẻ chỉ biết nghịch ngợm nữa”.



“Bây giờ đã đến lúc bọn cháu bảo vệ chú rồi”.



Giọng nói này chắc chắn như đinh, như đi sâu vào lòng người khiến chú Hải thấy cảm động.



“Tiểu… Tiểu Kiệt…”.



Cháu ngoan… Hai đứa đều là cháu ngoan.



Thấy vậy, chú Hải liền gật đầu.



Vu Kiệt đứng lên, ánh mắt không còn sự ấm áp như ban nãy mà thay vào đó mà đôi mắt đầy sát khí.



Anh quét nhìn Vu Bưu, quét nhìn những kẻ đang nằm trên đất.



“Gọi hết người của mày đến đây. Tao muốn nhìn xem trên đời này còn luật pháp không?”



“Tao muốn xem trên đời này có còn kỷ cương nữa không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK