Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 180: Đây chính là Lang Vương




Năm người đều đã chết rồi!



Bọn chúng đều có cùng một vết thương trên trán, viên đạn xuyên qua trán để lại một vết thương hình tròn, máu chảy dọc theo vết thương tràn xuống má, mắt chúng đều trợn lên, hơi thở của sự sống còn chưa kịp phản ứng thì đã hoàn toàn biến mất.



"Bịch!"



Năm thi thể ngã xuống đất, đến giây phút cuối cùng bọn chúng cũng không thấy được mặt của Vu Kiệt, thậm chí còn không tìm thấy vị trí của anh!



Đây chính là Lang Vương!



Dưới chân núi, Lucen lao vào bụi cây với tốc độ nhanh nhất rồi nấp mình bên hồ nước dưới chân núi, khi nghe thấy tiếng súng Lucen chết đứng tại chỗ, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn vào vị trí ẩn nấp ban đầu, năm vạch đỏ tươi khắc sâu vào hốc mắt của hắn.



Bọn họ...chết rồi!



Hắn ta rất tức giận!



Thực sự rất tức giận!



Tức giận đến nỗi máu huyết trong người lúc này đã sôi lên sùng sục.



"Tên khốn này, hắn...hắn thực sự..."



Lucen không ngờ rằng tên khốn ở ngọn núi đối diện kia lại không bắn mình mà ngược lại dùng hắn để khiến năm đồng đội của hắn bị bại lộ rồi giết chết bọn họ!



Bị lừa rồi!



Cảm giác đó giống như khi xem một con hổ trong sở thú là thú cưng, nhưng ngay sau đó lại rơi vào hang của nó rồi bị nó xem như thức ăn vậy!



Hắn ta không thể chịu đựng được cảm giác chênh vênh này!



Dựa vào cái gì?



Hắn chỉ có một người, nhưng đã giết chết tất cả chín đồng đội của mình, hắn chỉ có một mình thôi mà!



"Nhất định phải giết chết hắn!"



Lucen mất đi lý trí, chỉ thấy hắn ta lấy đà phóng qua, lặn xuống hồ nước, vứt bỏ súng bắn tỉa, quyết định đối đầu trực diện với tên bắn tỉa kia một lần, hắn ta không tin tên đó chỉ có một mình mà có thể thoát khỏi sự truy lùng và bao vây của hơn mười người!



Sau khi năm phát súng đó được bắn ra, hơn chục tên hộ vệ từ trạm kiểm soát của gia tộc Rothschild cũng đã xác định được vị trí của Vu Kiệt, bọn chúng tiến vào ngọn núi với tốc độ nhanh nhất, mỗi người đều cầm một khẩu súng có tính sát thương vô cùng cao!



Chỉ vài phút sau Lucen đã nhảy lên khỏi mặt nước, hắn ta xoay người chạy vào một góc quái lạ trong khu rừng, đối mặt với một tay bắn tỉa mạnh mẽ, Lucen cũng hiểu rõ cách đối phó, đó chính là đánh tay đôi!



Hai lực lượng tiến vào ngọn núi theo hai hướng khác nhau với tốc độ cực nhanh, nếu là người thường thì nhất định sẽ bị lộ diện, không có chỗ nào để trốn, nhưng Vu Kiệt không phải người thường, hơn nữa anh cũng không có ý định chạy trốn!



Trước khi đến đây anh đã nói rồi!



Những người này, một người cũng đừng mong sống sót!



"Các anh em, đợi tôi, tôi tới ngay đây!"



Nói xong, Vu Kiệt đã dùng thời gian ngắn nhất để tháo rời khẩu súng bắn tỉa thành từng bộ phận rồi cho vào túi trang bị treo quanh thắt lưng, sau đó truyền sức mạnh của Ám Kình ra toàn thân, ánh mắt dữ tợn. Mục tiêu đầu tiên là nhóm hộ vệ của gia tộc Rothschild, anh đứng tại chỗ dùng một chân thăm dò sau đó bay ra ngoài như tên lửa.



Một bước nhưng lại dài như một bóng ma vượt qua năm mét vậy.



"Chết tiệt, nhanh lên, nhanh lên, đừng để hắn chạy thoát!"



"Trưởng tộc ra lệnh không được giết hắn, có thể bắn, nhưng đừng bắn vào đầu và tim, chỉ cần bắt được hắn sẽ ban thưởng mỹ nữ và tiền bạc!"



"Giết chết tên khốn kiếp này, chính hắn là kẻ ở Hoa Hạ đã đánh gãy chân anh em của chúng ta!"



"..."



Khí thế của bọn chúng càng thêm mãnh liệt, giống như sắp đưa Vu Kiệt vào chỗ chết đến nơi.



Nhưng đúng lúc đó!



Một bóng đen lướt qua đường núi trước mặt, một tên lính canh phía trước hét to lên.



"Đến rồi!"



"Nhanh nổ súng!"



Mệnh lệnh vừa dứt, tất cả mọi người đều giơ súng lên và bắn một loạt vào khoảng không không có mục tiêu nào trước mặt!



"Pằng pằng pằng!"



Trong lúc mưa bom bão đạn, khắp nơi đều là nguy hiểm!



Vô số cành cây bị chẻ đôi và rụng xuống xung quanh.



Khi tiếng súng nổ lên không ngừng, vừa nghe thấy âm thanh, Lucen tăng tốc chạy tới.



"Người đâu?"



"Hắn ở đâu?"



"Không phải nói là đến rồi sao?"



Sau khi tất cả mọi người bắn hết một hộp đạn thì đều phát hiện ra là hết đạn rồi, trên đường núi đến một bóng ma cũng không có, giống như đánh rắm vậy.



Nhưng mà…



Thực sự chưa đến sao?



"Tôi ở đây này!"



Ngay khi giọng nói của bọn chúng vừa dứt, một âm thanh phán xét lạnh lùng như tử thần lập tức truyền đến.



"Ở phía sau!"



Có người hét lên một câu, tất cả hộ vệ cùng nhau nhìn lại, liền thấy một thanh niên mặc áo xanh quân đội mỏng manh, lộ ra cơ bắp màu đồng săn chắc, đứng sau lưng người cuối cùng.



Hắn!



Đến rồi.



"Nhanh...bắn!"



Người lính canh cuối cùng tức giận vội vàng lấy súng lục, lúc hắn ta chuẩn bị quay đầu lại thì một nắm đấm đập như long trời lở đất lao đến!



"Bốp!"



Một đấm, hộp sọ vỡ tan, phần gáy của tên lính đó trực tiếp bị trũng xuống, chết ngay tại chỗ!



Xoẹt!



"Phù…"



Toàn bộ bọn chúng rít vào một hơi lạnh.



"Ma... ma quỷ... hắn... hắn... mau bắn đi, còn ngây ra đấy làm gì? Đợi đầu thai..."



Có người còn chưa nói hết câu thì thanh âm đã đột ngột dừng lại. Bây giờ nổ súng có còn kịp không?



Khi các người đang làm việc cho gia tộc Rothschild, đứng nhìn mười thành viên Lang Nha bị đóng đinh vào cột bị sỉ nhục và chế giễu thì nên chuẩn bị sẵn sàng để đi gặp Diêm Vương đi!



Vu Kiệt đến rồi!



Đến, đơn giản chính là để tiêu diệt đám người này.



Đưa thi hài của anh em đi!



Đơn giản như vậy thôi!



Thế nên bây giờ mời các người đi đầu thai đi!



Anh bước vài bước, di chuyển đến một tên hộ vệ khác với tốc độ phi thường trong nháy mắt, như một ngọn núi chặn đường rút lui của hắn, sau đó cánh tay của anh đập vào đầu hắn cứng như thép.



Đầu sọ nổ tung!



Tất cả mọi người đều kinh hãi, hắn ta sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, ở trong thế giới ngầm Lập Kiên đã lâu như vậy, bọn chúng đã không ít lần nhìn thấy cảnh đánh đấm nhưng vẫn bị cảnh tượng đẫm máu trước mặt làm cho khiếp sợ.



Một đấm trực tiếp đập vỡ sọ người khác, đây có còn là người không?



Không ai biết, lần trước sau khi tỉnh lại trong bệnh, tu vi của Vu Kiệt đã hoàn toàn khôi phục rồi, thậm chí còn có dấu hiệu như gương vỡ lại lành. Nếu dùng hàn băng để miêu tả thực lực trước đây thì có vẻ rất vô thường, nhưng thực tế một khi ra tay lại cực kỳ nguy hiểm, như thể hàn khí xuyên thấu tim gan. Thì hiện tại, sức mạnh của anh chính là thiên hỏa, có thể thiêu rụi tất cả vạn vật trên đời!



Hết lượt này đến lượt khác, tựa như bản giao hưởng mãnh liệt, với cái chết của tất cả các tên hộ vệ - kết thúc!



Xác chết trải đầy mặt đất, không khí núi rừng cũng nồng nặc mùi máu tanh!



Cuối cùng, ngay khi Vu Kiệt chuẩn bị rời đi thì Lucen đã đến!



Hắn ta xuất hiện trên con đường mà Vu Kiệt đang định rời đi, hai mắt đỏ như máu, thở hồng hộc.



Lucen quét mắt nhìn xác chết kín mặt đất, sắc mặt tái mét, hắn ta nhìn chằm chằm Vu Kiệt: "Mày...mày..."



Hắn không ngờ rằng tên này đã giết chết nhóm hộ vệ trước khi hắn ta đuổi đến!



Sao hắn dám!



Vu Kiệt lạnh lùng quay đầu, vừa cất bước chân, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn ta!



"Mày…"



Lucen sững sờ, đây mà là tốc độ của con người sao?



Sao lại nhanh thế chứ?



Đây là điều không thể!



Nhưng khi hắn ta vừa nói, một cú đấm đã trực tiếp vung ra!



"Bụp!"



Không nhiều lời vô nghĩa, không giao tiếp, không báo trước gì cả, để tao thấy được thì đi chết đi!



Kẻ nào đụng đến người thân và bạn bè của Lang Vương thì giết không tha!



Lucen ngã về phía sau, hắn ta thậm chí không có cơ hội để ra tay mà đã chết rồi!



Hắn ta giờ mới ý thức được khoảng cách giữa bản thân và Lang Vương không thể nào bù đắp bằng tuổi tác được, nếu có một cơ hội nữa, hắn ta nhất định sẽ nghe theo lời của Thanh Xa, dập tắt lòng kiêu hãnh và bỏ trốn.



Đáng tiếc không có nếu như!



"Tích tích..."



Giây tiếp theo, bộ đàm trên thắt lưng Lucen đã được kết nối dưới thủ đoạn cưỡng chế của Thanh Xa, một giọng nói từ không trung vọng ra: “Lucen, Lucen, tên ngu xuẩn này, tôi đã cảnh báo cậu đừng có làm càn. Lập tức quay lại đây cho tôi, cậu rốt cuộc đang ở đâu? Trả lời đi, sao năm người kia cũng không có tin tức gì, cậu..."



Vu Kiệt chậm rãi ngồi xuống, rút máy bộ đàm ra đặt trước mặt rồi nói!



"Bọn chúng đã chết hết rồi!"



"Yên tâm, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô!"



"Tất cả các người đều phải vì chiến hữu của tôi mà chết, phải trả giá cho sự đau đớn thê thảm!"



"Đều là do các người tự chuốc mà thôi!"



Lạch cạch!



Là...là hắn!



Hắn đến rồi!



Bộ đàm rơi xuống đất trong phòng làm việc.



Thanh Xa ánh mắt phức tạp, mới qua bao lâu chứ...



Đều...đều chết rồi...



Đây chính là...Lang Vuơng sao?



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK