Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323: Là đòi nợ sao




Hội trường thôn Vu Gia vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ cái sân không được lớn cho lắm, bây giờ đều bị mọi người chen chúc đến con kiến cũng chui không lọt.



Mặc dù dân làng đang đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, ai nấy cũng đều đang đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng bọn họ vẫn không chịu đến gần ba người Vu Kiệt một bước.



Tuy rằng bọn họ cũng là người của thôn Vu Gia.



Từ lúc Vu Quý bước vào, Vu Kiệt vẫn luôn nhìn chắm chằm gã.



Người này chính là trưởng thôn hung ác mà chú Hải đã nhắc đến sao?



Cũng chính là ông chú có quyền lực ngất trời như Vu Bưu đã ca ngợi sao.



Rốt cuộc gã đã làm những gì mà khiến người dân trong thôn khiếp sợ như vậy.



Sau khi bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Vu Quý, Vu Kiệt híp mắt lại.



Gã…rốt cuộc muốn làm gì?



Không đợi Vu Quý phát biểu, Vu Hải đã lên tiếng trước rồi.



Vu Hải tự xoay bánh xe lăn, đi về phía Vu Quý cánh đó không xa, vừa căng thẳng vừa lớn tiếng nói.



“Trưởng thôn Vu, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ cả, anh muốn trách thì trách tôi đây này!”



Nghe vậy, hai anh em Vu Kiệt và Vu Sơn đều cau mày.



Bản thân…đã gây phiền phức cho chú Hải rồi sao…



“Dựa vào ông? Một ông già què?”



“Con mẹ nó ông là cái thá gì chứ!”



“Đến xách giày cho tôi còn không xứng!”



Lửa giận đùng đùng bùng lên trong mắt Vu Quý, ánh mắt phẫn nộ đó hướng về phía Vu Hải chế nhạo, đánh vào lòng tự trọng của ông ta.



Vừa dứt lời, một chân trực tiếp đạp lên xe lăn của Vu Hải.



“Cạch!”



Vu Hải không kiểm soát được, ngã qua một bên…



“Chú Hải…”, Vu Sơn vội vàng chạy đến.



Sau đó gã nhìn về phía Vu Kiệt và Vu Sơn, cười lạnh nói.



“Haha! Lời của một ông già què không có con cái nối dõi mà mấy người cũng tin, đúng là không có não!”



Sau đó gã nhìn những người dân làng với vẻ mặt kiêu ngạo, gần như gầm lên, hỏi.



“Các người tin không?”



Dân làng ai nấy cũng đều lắc đầu răm rắp như trống lắc, cúi đầu xuống, sợ hãi bủn rủn tay chân, không dám lên tiếng.



Sau khi nhìn thấy phản ứng của mọi người dân trong thôn, Vu Quý gật đầu hài lòng, cười lớn.



Quả nhiên vẫn là thủ đoạn của mình có tác dụng, gọi đám dân làng đã từng chứng kiến bọn chúng lớn lên đến.



Tạo áp lực cho chúng.



Vu Quý nhìn Vu Sơn, người này tuổi tác hơi lớn, gã chưa từng gặp người này.



Đột nhiên, gã nghĩ đến điều gì đó, chợt nhận ra.



Ánh mắt Vu Quý nhìn Vu Sơn đầy xem thường và khinh bỉ.



“Mày chính là cái thằng đi ở rể, tên Vu Sơn đấy à? Haha!”



“Con mẹ nó thật là mất mặt thôn xóm, vậy mà lại đến nhà người ta ở rể! Mặt mũi của bố mẹ nhà mày đều mất sạch rồi!”



“Một kẻ suốt ngày ăn bám vợ, đúng là đồ bỏ đi!”



Vu Quý khinh miệt nói, trong lòng không xem anh ta ra gì.



Bỗng nhiên, trong đám người sợ hãi kia có một giọng nói vang lên.



“Ông trưởng thôn! Bố mẹ anh ta đã không còn nữa rồi!”



Vu Quý cau mày.



“Là một tên biết điều đấy! Ra đây, đến chỗ tôi đi!”



Lời người kia vừa dứt.



Giây tiếp theo.



Vu Sơn trợn tròn hai mắt.



Người này không phải ai khác, mà chính là người bạn thân thiết nhất của anh ta thời thơ ấu – Hổ Tử!



“Mày…Hổ Tử, tao là Vu Sơn mà! Sao mày lại…không nhớ tao rồi?”



Anh ta vỗ ngực sốt sắng hỏi, hy vọng người bạn thuở nhỏ này có thể nhớ đến mình.



Không ngờ, Hổ Tử chỉ vội vàng liếc anh ta một cái, rồi xoay người cúi đầu, cười nịnh nọt nói với Vu Quý.



“Trưởng thôn, mọi chuyện của người ngày tôi đều biết hết, để tôi nói cho”.



Sau đó hắn ta xoay người lại, đứng thẳng eo rồi hất cằm lên để lộ hai lỗ mũi to đen kịt về phía ba người họ.



Lật mặt như bánh tráng, khiến người ta không khỏi buồn cười.



“Từ trước đến nay ông già què này không phải là loại tốt đẹp gì, người trong thôn đều biết ông ta là một kẻ lưu manh, còn bị người ta bắt quả tang ông ta xem trộm con gái tắm rửa”.



Hổ Tử giống như có được cơ hội để thể hiện, chỉ tay về phía Vu Hải nói.



Dứt lời, hắn ta lại chỉ tay về phía Vu Sơn, người bạn thuở nhỏ này.



“Vu Sơn, hắn từ nhỏ đã rất hư hỏng, giả vờ vâng vâng dạ dạ, nhờ gian lận thi cử mà vào được một trường học tốt, cả đời này tôi hận nhất chính là gian lận, Vu Sơn tao hận mày”.



Nghe vậy, Vu Sơn chẳng hiểu chuyện này là thế nào, lúc nhỏ bản thân anh ta có khi nào gian lận đâu chứ?



“Còn có mày!”



Cuối cùng Hổ Tử chỉ thẳng vào Vu Kiệt, lớn tiếng mắng.



“Tên tạp chủng lỗ mãng Vu Kiệt này, từ nhỏ cũng không phải loại tốt lành gì, lúc nhỏ chỉ thích dùng bạo lực, bây giờ lớn rồi mà vẫn không bỏ cái tật xấu đó. Hơn nữa mày là cái thá gì, không phải người của thôn Vu Gia mà còn dám vác mặt quay lại đòi tiền? Mất mặt!”



Từ khi Hổ Tử bắt đầu lên tiếng, sắc mặt Vu Kiệt dần trở nên u ám, không nói lời nào.



“Mày câm mồm đi! Không cho phép mày bôi nhọ em trai tao!”



Trong lòng Vu Sơn sớm đã xem Vu Kiệt như em trai ruột của mình, chưa từng nghĩ muốn trở lại thôn Vu Gia này.



Không phải người này gọi anh ta là dã chủng, thì cũng có người kia mắng anh ta là tạp chủng.



Vu Sơn tức giận đến nỗi cả mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt cũng đang run lên.



Không phải chỉ vì Hổ Tử mắng chửi em trai của mình, mà là vì anh ta không ngờ người anh em tốt lúc nhỏ đã từng mặc chung một chiếc quần với mình, không có gì không tâm sự với nhau, vậy mà bây giờ lại đứng về phe đối diện rồi cố ý bôi nhọ và vu tội cho mình.



Còn giúp người đã độc chiếm tiền vốn của thôn lên tiếng!



“Lòng trung thành mà chúng ta đã học hồi tiểu học đều bị chó ăn rồi sao!”



Vu Sơn tức giận hét lên, anh ta rất muốn mắng cho Hổ Tử tỉnh ngộ.



“Hừ!”



Hổ Tử cười lạnh một tiếng.



“Là tao đang bôi nhọ mày?”



“Mày thử hỏi cô dì chú bác hay bạn bè đã chứng kiến mày từ nhỏ đến giờ đi, mày thử hỏi họ xem là tao nói đúng hay mày nói đúng!”



Hổ Tử chỉ vào dân làng như thể muốn nói hắn ta nhất định phải thắng, ép bọn họ phải nói.



“Đúng vậy! Không sai, mày chính là một tên vô dụng!”



“Đúng thế! Chuyện này có gì mà không dám thừa nhận, vào dịp Tết hàng năm mày đâu có dám về nhà! Còn không phải là vì bản thân mày là một thằng ở rể!”



“Tên lưu manh như em trai hắn cũng không phải cái loại tốt đẹp gì, nhìn thấy trong thôn có lợi liền chạy về giành giật!”



“Vu Hải còn đến tham gia náo nhiệt gì chứ, lần trước bị đánh gãy hai chân vứt ra ngoài còn chưa đủ đau đớn sao?”



“Đang yên đang lành tự nhiên gây chuyện làm gì chứ, hại tôi đến bây giờ còn chưa được đi ngủ!”



“...”



Bỗng nhiên, đám người kia giống như vừa được nhấn nút có thể nói chuyện vậy, tíu ta tíu tít cả lên.



Ai nấy cũng đều đang chỉ trích ba người Vu Kiệt.



Sắc mặt Vu Sơn bỗng trở nên trắng bệch, anh ta chầm chậm lùi về sau mấy bước.



Trái tim nóng bỏng muốn đòi lại công bằng cho dân làng gần như đã nguội lạnh phân nửa.



Anh ta không thể tin được những người dân trong thôn này đã từng nhìn anh trưởng thành lại có thể nói ra những lời bậy bạ như thế.



Huống hồ, bọn họ cũng biết mục đích anh ta đến đây chính là để giúp bọn họ đòi lại công bằng.



Lẽ nào...những người dân trong thôn mình đều là loại người như thế này...khiến người ta cảm thấy ghê tởm?



Vu Kiệt lập tức hiểu ra.



Những người trong thôn này không phải là tự nguyện, mà là bởi vì bị cái tên thôn trưởng ngông cuồng kia ép thành thế này.



Mục đích để làm gì?



Tất nhiên là lợi dụng trạng thái của dân làng để tạo áp lực cho ba người bọn họ.



Thật là ác độc...



Thân là trưởng thôn mà lại đi làm những chuyện uy hiếp như thế này.



Có vẻ như ngày hôm nay không chỉ có mỗi chuyện đơn giản 20 triệu kia rồi.



Cả cái thôn Vu Gia này! Đều phải đánh đuổi cái đám hổ beo ruồi nhặng này nữa.



Nghe xong những lời xúc phạm từ dân làng, chú Hải cúi gằm mặt, vẻ mặt buồn rười rượi.



Nhìn vẻ mặt của Vu Hải cũng có thể thấy được ông ta đã hối hận áy náy đến mức nào khi gọi hai anh em nhà họ Vu đến đây.



“Xin lỗi...chú xin lỗi hai anh em cháu...”



Chú Hải hận chính mình đã từng này tuổi rồi không những không giúp được gì, mà còn liên lụy đến hai đứa trẻ ngoan ngoãn này.



“Là lỗi của tôi! Đừng mắng nữa!”



Đám người kia nghe thấy tiếng hét của Vu Hải thì dần yên tĩnh lại.



“Mấy người muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây!”



Sau đó ông ta nói với Vu Sơn.



“Tiểu Sơn, cháu nhanh đưa Tiểu Kiệt đi đi, đừng quay lại nữa...”



“Rầm!”



Vu Hải còn chưa kịp nói xong thì cổng lớn ở ngoài sân bỗng nhiên đóng lại, trước cổng là mấy chục tên côn đồ vạm vỡ không biết đã xông vào từ lúc nào.



Ai ai cũng có thân hình cường tráng, trên tay không chỉ có một cây côn mà còn có cả...một con dao!



Dân làng hoảng hốt lùi ra sau.



“Hừ!”



“Muốn chạy?”



“Đừng hòng!”



Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, là một khuôn mặt vô cùng ngông cuồng.



Xem ra!



Lại sắp đánh nhau nữa rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK