Trong màn mưa, một viên đạn dài khoảng 7cm bắn thẳng vào dấu bàn tay đỏ thẫm trước ngực Tuệ Đại.
Đó là vết thương do Diệp Lâm để lại.
Là một người phong thánh, một quyền mà Diệp Lâm đánh ra không phải chỉ là một quyền đơn giản, ngay cả khi bốn vị Thánh Tử dùng tất cả khí kình để chống lại thì cũng đều bị một quyền đó đánh tan, sau khi trận chiến kết thúc, Tuệ Đại bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu.
Nếu như không chết thì cũng bị thương không nhẹ!
Dấu bàn tay đỏ thẫm in trên ngực hắn ta chính là vết thương đó.
Trong lúc chiến đấu ở cự ly gần, Vu Kiệt đã phát hiện được chỗ hiểm trên người Tuệ Đại, hiện tại mục tiêu bắn vào mắt đã xôi hỏng bỏng không, phát bắn tiếp theo chính là nhắm vào vết bàn tay đỏ thẫm ở trước ngực kia.
Vu Kiệt nhìn chằm chằm theo sát Tuệ Đại.
Thời gian giữa hai phát súng chỉ cách nhau một hơi thở.
Cho dù là người phong thánh, trong thời gian ngắn như vậy muốn ứng phó được thì cũng chỉ có thể dùng sức ép đại đạo mà thôi!
Đáng tiếc...
Tuệ Đại không phải là cường giả của cảnh giới phong thánh.
Hắn ta cùng ba vị Thánh Tử khác chẳng qua cũng chỉ là võ giả cấp một hóa kình mà thôi, ngay sau đó…
“Đoàng!”
Tiếng nổ súng cùng với âm thanh của viên đạn găm vào trên cơ thể vang lên trong không khí.
Sắc mặt Tuệ Đại tái mét.
Vu Kiệt nheo mắt, ánh mắt có chút vui mừng.
Ngay lúc đó viên đạn đã thành công bắn trúng vào vị trí vết thương chỗ dấu tay đỏ thẫm trên ngực Tuệ Đại.
“Trúng rồi!”, Vu Kiệt lẩm bẩm.
Tuệ Đại cúi đầu, siết chặt nắm đấm bóp nát viên đạn trong tay, hắn ta nhìn chằm chằm vào viên đạn giống như một cây kim găm vào trước ngực, không kịp nói lời nào, chỉ cảm thấy…
Một cơn đau giống như bị lửa thiêu đốt đột nhiên bùng cháy khắp các dây thần kinh trong lồng ngực!
“Đây là…”
Vết thương do võ thánh Diệp Lâm để lại.
“Không xong rồi!”
Hắn ta trúng đạn rồi.
Nếu như không có sự tồn tại của Kim Cang Chi Thể thì e là viên đạn này đã bay xuyên qua người hắn ta rồi.
Nhưng mà chuyện khiến người ta kinh ngạc đó là, vì khí tức do Diệp Lâm để lại trên vết thương kia nên Tuệ Đại căn bản không thể đạt được cường độ cứng rắn nhất của Kim Cang Chi Thể.
Có nghĩa là…
Vết thương này chính là nhược điểm!
Ngoài đôi mắt ra, Kim Cang Chi Thể còn có một nhược điểm!
“Pằng!”
Đúng ngay giây tiếp theo, Vu Kiệt không hề cho Tuệ Đại có thời gian phản ứng, ngay khi xác nhận phán đoán của bản thân không hề có chút sai sót nào, anh lại tiếp tục bóp cò.
Viên đạn nhanh chóng bay ra.
Tuệ Đại hành động rồi.
Một tay hắn ta chắp thẳng trước ngực, nhắm mặt lại: “Chắn!”
Một chiếc chuông đồng linh khí có hình dáng giống như một tòa kim tự tháp bỗng nhiên bao quanh Tuệ Đại.
Đồng thời, hắn ta phát ra khí tức của mình bao phủ khắp tứ phía, ngay lập tức khóa chặt vị trí của Vu Kiệt.
“Yêu nghiệt to gan, thậm thà thậm thụt, lén lút vụng trộm, một tên tiểu nhân chỉ biết nấp trong bóng tối mà bắn súng, tự tìm đường chết”.
Vừa dứt lời, Tuệ Đại liền điên cuồng lao về phía Vu Kiệt.
Thấy hắn ta hành động.
Vu Kiệt liền di chuyển bước chân, bỗng nhiên biến mất trong bóng tối.
Tuệ Đại đột nhiên dừng lại, hắn ta đã mất dấu của Vu Kiệt.
Khu rừng bị bao vây bởi bóng tối, không nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.
Tuệ Đại chưa bao giờ chiến đấu trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng hắn ta vô cùng bất an.
Hắn ta không hề giống Vu Kiệt, chưa từng trải qua trăm ngàn gian khổ và những trận chiến sinh tử, từ nhỏ đến lớn ngoài việc cùng ba người huynh đệ tập luyện đối kháng thì chỉ có một trận chiến bên ngoài duy nhất với thiên tài nhà họ Mục mà thôi, bàn về kinh nghiệm, hắn ta không thể nào so với Vu Kiệt được.
Hơn nữa lúc này hắn ta cũng đã ý thức được Kim Cang Chi Thể trên người mình có hai nhược điểm lớn nên không dám hấp tấp tiến lên.
Mặc dù pháp hộ thân của chuông đồng linh khí rất mạnh, nhưng tốc độ tiêu hao khí kình cũng vô cùng nhanh, vừa rồi lúc kết thúc trận chiến ở chùa Hàn Sơn đã tiêu hao hết số nhiều khí kình trong người hắn ta, vừa nãy lại liên tục điều động rất nhiều môn pháp, bất kể là thể lực hay là tinh lực, cũng đã dần bắt đầu có chút không chống đỡ nổi.
Sức ảnh hưởng của một quyền của võ thánh đã bắt đầu phát huy hiệu quả đáng kể.
Tuệ Đại muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến!
Tất nhiên Vu Kiệt không hề muốn cho hắn ta cơ hội này!
Trong bóng tối, đôi mắt của Vu Kiệt giống như được trang bị thiết bị nhìn đêm tối tân nhất, nhìn thấu tất cả mọi thứ trong rừng. Trên lưng anh mang một khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao, nhanh chóng chạy xa vị trí ban đầu, đồng thời ánh mắt anh rơi vào trên người Tuệ Đại.
Khi đã chạy xa vị trí ban nãy một trăm mét thì Vu Kiệt bỗng nhiên dừng lại, ngay khoảnh khắc đó, nòng súng trên tay anh nhắm chuẩn vào đôi mắt và vết thương cũ trên ngực của Tuệ Đại.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Hai phát súng.
Đồng loạt vang lên.
Tuệ Đại cả kinh, vung tay lên: “Chắn!”
Hàng rào xung quanh kim tự tháp như mọi khi đã chắn được những viên đạn kia.
Sau khi chắn được đạn, luồng khí tức đó lại phát tán ra xung quanh khóa chặt Vu Kiệt.
Tuệ Đại quay người đang chuẩn bị xông về phía Vu Kiệt, nhanh chóng giải quyết tên yêu nghiệt này ở cự ly gần, nhưng lại giống như lúc nãy, Vu Kiệt đã biến mất.
Sau khi bắn xong hai phát súng kia, giây tiếp theo anh đã lập tức di chuyển.
Có vẻ như mục đích nổ súng không phải để giết hắn ta.
Loại cảm giác này khiến Tuệ Đại rất bực tức.
Giống như đã dồn hết sức lực vào nắm đấm để giáng xuống, nhưng lại phát hiện đối phương là một đống bọt biển, nắm đấm giáng xuống một cách vô lực.
Sau khi tên yêu nghiệt này xuất hiện một cách bất ngờ, sau lần đầu tiên dũng mãnh đối mặt quyết đấu với hắn ta thì phương thức chiến đấu tiếp theo rất vô lại, căn bản không hề chiến đấu trực tiếp.
“Đồ khốn!”
“Ra đây!”
“Mày ra đây đi!”
“Không phải mày cũng muốn giết tiểu tăng sao? Thế này thì có gì hay chứ?”
“Chỉ với mấy viên đạn mà thật sự nghĩ rằng có thể khiến tiểu tăng bị thương sao?”
Tuệ Đại hét lớn.
Giọng nói đầy tức giận.
Nhưng giây tiếp theo.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Đáp lại hắn ta vẫn là hai tiếng súng.
Tuệ Đại lại một lần nữa điều động chiếc chuông đồng.
Vẫn là phương pháp cũ, hắn ta vừa quay đầu thì Vu Kiệt đã rời khỏi vị trí.
Loại phương pháp này hoàn toàn chính là đang bỡn cợt hắn ta!
Vu Kiệt tính toán chuẩn một thứ.
Đó là tốc độ!
“Tổng cộng mười bước, khoảng cách năm mươi mét, thời gian di chuyển bốn giây, tốc độ của hắn rất chậm, không bằng mình!”
Thông qua hành động di chuyển lúc nãy của Tuệ Đại, Vu Kiệt đại khái đã phân tích tất cả số liệu của hắn ta.
Phòng ngự thật sự rất mạnh.
Nhưng thủ đoạn công kích đơn giản, tốc độ chính là khuyết điểm, nói dễ nghe thì gọi là bất động như núi, còn nói trắng ra thì đó chính là chờ bị đánh!
Ngoài điểm này ra, Vu Kiệt còn phát hiện được một nơi cực kỳ có lực trên người hắn ta.
Cứ mỗi lần anh bắn một phát súng thì khoảng cách của viên đạn có thể tiếp xúc với thân thể của Tuệ Đại lại gần hơn một phần, nghĩa là thời gian và tốc độ gia tăng thì sức điều động chuông đồng của tên đầu trọc đó sẽ ngày càng chậm.
Hắn ta đã bắt đầu chống đỡ không nổi rồi!
Xác định được chuyện này, trong lòng Vu Kiệt chợt vui mừng, so tốc độ, so tinh lực, so kiên nhẫn, anh chưa từng thua ai bao giờ!
Hành động rồi!
Vu Kiệt lại bắt đầu lặp lại cách thức chiến đấu như cũ.
Quyết không nghênh chiến trực diện.
Mà chỉ dùng đạn giả vờ tiến công!
Dùng một chữ để hình dung đó chính là…giày vò!
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“…”
Trong khí tức của Tuệ Đại, tiếng súng bắn qua ống giảm thanh cực kỳ nhạy cảm.
Hắn ta chống cự hết lần này đến lần khác.
Mãi tìm kiếm phương hướng của Vu Kiệt.
Mỗi lần đều thành công chống đỡ mưa đạn.
Nhưng chưa lần nào thật sự bắt được Vu Kiệt.
Dùng một câu nói để hình dung cảnh tượng lúc này…
Nhìn từ xa, hắn ta đang quay vòng vòng tại chỗ giống như một con ruồi mất đầu.
Tuệ Đại giơ tay điều động chuông đồng, lại một lần nữa chắn được viên đạn, suýt chút nữa đã bắn thẳng vào mắt.
Khuôn mặt hắn ta đỏ bừng tức giận, sau khi khóa chặt phương hướng của Vu Kiệt, hắn ta giận dữ quát lên: “Yêu nghiệt, mày đang xem tiểu tăng là khỉ mà bỡn cợt sao?”
Vu Kiệt: “Không phải sao?”
Vu Kiệt từ trong bóng tối bước ra, hướng nòng súng nhắm thẳng vào đầu hắn ta.
Giày vò như vậy đủ rồi!
Thời cơ…đến rồi!