Chương 647: Cảnh cáo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói của Mạc Vãn Phong như cát trong gió.
Thổi vào tai Lỗ Phi Nhã.
Bây giờ là ba giờ sáng, căn cứ của tổ chức Đệ Nhất vẫn sáng đèn, tất cả thành viên tổ chức Đệ Nhất đều đang làm công việc của mình, còn công việc của Mạc Vãn Phong chính là người phụ nữ trước mặt này.
Một thiên kim của tộc Thánh Đường nổi danh giới sát thủ.
Khi Mạc Vãn Phong biết Vu Kiệt mang theo Lỗ Phi Nhã trở về từ trận chiến, ông ta rất kinh ngạc, ban đầu còn tưởng người của thuộc hạ đang đùa với mình. Phải biết rằng người của tộc Thánh Đường rất bí ẩn, căn bản không ai biết nơi ẩn náu của bọn họ, sao có thể bắt được cô chủ của người ta cơ chứ? Nhưng sau khi nghe những lời Lỗ Phi Nhã nói vừa rồi, ông ta không thể không tin.
Lúc này, gương mặt ông ta lạnh lùng, đôi mắt tràn ngập sát khí, hơi ửng đỏ nhìn chằm chằm Lỗ Phi Nhã.
Cô ta ngẩng đầu, con ngươi khẽ co lại, lùi mạnh ra sau, dựa vào tường: “Ông…ông là ai?”
“Lão đại ở đây”.
Mạc Vãn Phong giới thiệu đơn giản nhưng không mất đi vẻ ngông cuồng.
Lỗ Phi Nhã ngẩn người chốc lát: “Vu Kiệt ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta, ông thả tôi ra đi”.
“Thả cô ra?”
Mạc Vãn Phong cười lớn: “Đầu tiên, tôi phải tặng cô một câu, đây là Hoa Hạ chứ không phải địa bàn của tộc Thánh Đường các cô, người của cô có thể tìm thấy cô ở nước ngoài, nhưng ở đây, xin lỗi, không thể nào”.
“Không ai có thể tìm được tổ chức Đệ Nhất, cũng không ai có thể tìm thấy cô, cho nên, cô tốt nhất đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó, ngộ nhỡ tôi đột nhiên muốn giết cô thì chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng có thể lấy mạng của cô”.
“Nghe rõ chưa?”
Nói rồi, như để tăng thêm sức thuyết phục cho câu nói của mình, Mạc Vãn Phong chầm chậm rút một khẩu súng từ sau thắt lưng ra, một ngón tay cố ý đặt lên cò súng.
Thời khắc đó.
Một tiếng soạt, Lỗ Phi Nhã nhất thời sửng sốt, nhíu mày tỏ vẻ đề phòng, im lặng không nói.
Nhìn bộ dạng này của cô ta, Mạc Vãn Phong không hề nở nụ cười, ngón tay chơi đùa khẩu súng, gật gật đầu nói tiếp.
“Rất tốt, thái độ của cô coi như khiến tôi hài lòng”.
“Về việc gặp Vu Kiệt, tôi nghĩ cô nên sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, cậu ta đã đi rồi, hơn nữa, cậu ta cũng chẳng có hứng thú gì với cô”.
“Đương nhiên, nếu cô có lời nào đặc biệt muốn nói với cậu ta, có thể nói với tôi, tôi có thể miễn cưỡng chuyển lời cho cậu ta giúp cô”.
“Nói đi!”
Mạc Vãn Phong lắng tai nghe.
Nhưng điều khiến ông ta không vui là, mấy phút trôi qua, Lỗ Phi Nhã vẫn không thốt ra bất cứ âm thanh nào, chỉ dựa vào tường, cả người cảnh giác nhìn ông ta.
“Không nói?”, Mạc Vãn Phong nheo mắt.
Lỗ Phi Nhã: “Những lời này, nếu tôi nói ra rồi, ông nhất định sẽ giết tôi”.
“Ồ?”
“Cô nói như vậy, tôi càng tò mò thứ cô nói là gì đấy”, lời vừa nói ra, Mạc Vãn Phong cũng đồng thời chĩa súng vào đầu Lỗ Phi Nhã, cách nhau chỉ tầm năm mét.
Khoảng cách ngắn như vậy, vừa hay chính là khoảng cách nguy hiểm.
Ý tứ rất rõ ràng.
Nói.
Không nói liền bắn chết cô.
Lỗ Phi Nhã nuốt nước bọt: “Hành đồng này của ông nếu truyền ra ngoài, tôi đảm bảo Hoa Hạ các ông sẽ phải chịu sức ép quốc tế, ông không có bất kì lí do gì để giết tôi, càng không có bất kì lí do gì để giam giữ tôi”.
“Vậy sao?”
Mạc Vãn Phong nhún vai, bộ dạng bất cần đời: “Người chết, mãi mãi không thể sống trong ánh sáng để bị người khác nhìn thấy, cô không nói, tôi không nói, ai biết cô chết ở đây? Còn việc không có lí do, haha, cô có tin tôi sẽ tìm ra lí do giết chết cô trong vài phút”.
“Hơn nữa, mỗi một lí do đều là sự thật”.
“Thuộc hạ và cạm bẫy tôi sắp xếp ở nước ngoài mấy năm nay bị tộc Thánh Đường cô diệt trừ bao nhiêu, thân là cô chủ tộc Thánh Đường lẽ nào cô không rõ!”
“Người của tổ chức Đệ Nhất…”, Lỗ Phi Nhã kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới việc hợp tác bí mật của gia tộc với một số cơ quan nước ngoài nào đó, lẽ nào chính là chuyện này?
Không ổn!
Lỗ Phi Nhã càng hoảng loạn hơn, nếu như suy đoán của bản thân là sự thật, vậy thì khỏi cần nói, giữa tộc Thánh Đường và tổ chức Đệ Nhất chính là thù hận không đội trời chung, mà những thù hận này sẽ do cô chủ là cô gánh vác!
“Tôi...”
“Cô không cần nói”.
Lỗ Phi Nhã vừa nói một chữ đã bị Mạc Vãn Phong chen ngang.
“Tôi không có hứng thú nghe cô giải thích, những đồng đội đã chết trong tổ chức Đệ Nhất của tôi tổng cộng hơn 300 người, trên mỗi thi thể đều có dấu ấn của tộc Thánh Đường các cô, ân oán này, tất cả người trong tổ chức Đệ Nhất chúng tôi đều ghi nhớ”.
“Trước khi tới tôi luôn nghĩ, toàn bộ thành viên tổ chức Đệ Nhất mỗi người chém lên người cô một đao, cơ thể nhỏ bé này của cô có thể chống đỡ bao lâu? Có thể sống bao lâu?”
“...”, Lỗ Phi Nhã. Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter nha
“Bị dọa sợ rồi hả!”
Lỗ Phi Nhã: “Tôi nói, tôi nói là được chứ gì”.
“Vậy không phải tốt hơn sao? Nhớ lấy, đừng bày bộ dạng cô chủ tộc Thánh Đường ra với tôi, ở tổ chức Đệ Nhất, cô chỉ là một tù nhân, thái độ tốt chút cho tôi, nói đi”.
Đối mặt với sự dạy dỗ của Mạc Vãn Phong, tâm trạng Lỗ Phi Nhã rối rắm, vừa không thoải mái vừa bất đắc dĩ.
Có thể thế nào?
Cô ta hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Tôi chỉ muốn nói với Vu Kiệt, có thể thả tôi ra không, không bao lâu nữa, một khi gia tộc nhận được tin tức tôi bị Hoa Hạ bắt, nhất định sẽ phái nhiều người tiến vào Hoa Hạ, mà mục đích của bọn họ chắc chắn là bắt người thân của anh ta tới uy hϊế͙p͙ anh ta thả tôi đi”.
“Nhưng lúc tôi nghĩ tới anh ta trong cuộc chiến ở khe núi Tuyết, tôi cảm thấy gia tộc phái người tới Hoa Hạ chắc chắn là quyết định hối tiếc nhất cuộc đời, tôi không muốn người của gia tộc hy sinh, cho nên…”
“Ông có thể giúp tôi chuyển lời tới Vu Kiệt, bảo anh ta giữ an toàn cho người thân của mình”.
“Nếu có thể thả tôi ra thì càng tốt!”
Nói xong, gương mặt Lỗ Phi Nhã vô cùng khẩn cầu nhìn Mạc Vãn Phong.
Nhưng giây tiếp theo, điều khiến cô ta không ngờ tới là…
Mạc Vãn Phong ngẩng đầu cười khinh bỉ: “Rõ ràng là lời uy hϊế͙p͙, sao nói ra khỏi miệng cô lại cảm thấy có chút giả tạo, để bảo vệ người của cô không bị Vu Kiệt giết, cô khẩn cầu Vu Kiêt bảo vệ người thân của mình, cô không thấy rất lạ sao?”
“Loại tư duy ích kỉ đến cực độ này, quả nhiên chỉ loại người như các cô mới có”.
“Còn việc thả cô thì thôi đi! Không thể nào”.
“Tôi nói thật đấy, gia tộc nhất định sẽ phái rất nhiều sát thủ tới Hoa Hạ, đến lúc đó sẽ liên lụy tới nhiều người vô tội, tôi không đùa với ông đâu”, Lỗ Phi Nhã tỏ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nghiêm túc.
“Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi?”, giọng Mạc Vãn Phong thay đổi, chĩa thẳng họng súng vào đầu Lỗ Phi Nhã.
“Tôi...”, Lỗ Phi Nhã không biết mở miệng thế nào.
Chỉ nghe Mạc