Trong phòng lớn của hội thương nghiệp Vạn Hải, Lý Giang Đào ngậm điếu thuốc trong mồm, hai chân vắt vẻo ngồi trên ghế sofa trông như vua thời xưa.
“Hội trưởng! Đám người này… Tiếp theo….”, một vệ sĩ cao to vạm vỡ cung kính hỏi, phía sau gã là cảnh tượng thê thảm.
Chỉ thấy mười ông lão đã lớn tuổi đều nằm nhoài trên đất. Có người thì xương chân tay đã bị lệch thành hình dị dạng, có người thì nằm trên vũng máu tươi…
Cảnh tượng này chẳng khác nào địa ngục trần gian!
Nhưng sứ giả địa ngục này chỉ đang đứng quan sát, dường như gã chỉ là vị khách qua đường.
“Đáng tiếc là hôm nay chỉ có mỗi đám người này”.
“Đám này là những lão già đã họp và còn dám bãi nhiệm chức vụ của tôi”.
“Tôi không muốn nhìn thấy đám này, ném hết ra ngoài cho tôi”, nói xong Lý Giang Đào hít một hơi thuốc lá rồi thở dài ra, những đốm lửa như lóe sáng.
Tên vệ sĩ kia lập tức lên trước, xòe hai tay ra. Chỉ thấy Lý Giang Đào cười hài lòng rồi dụi tàn thuốc lên tay vệ sĩ rồi vỗ vỗ tay.
Sau đó ông ta quay đầu, hai tay đút túi quần, nghênh ngang lớn bước đi ra khỏi văn phòng.
Hôm qua nơi này là địa bàn của mình thì hôm nay vẫn là địa bàn của mình.
Vệ sĩ ban nãy nhận được lệnh, nhìn thấy tàn thuốc trên tay khiến tay bị thương nhẹ nên chau mày, sau đó khoát tay: “Ra tay! Ném ra ngoài”.
Những vệ sĩ còn lại lập tức hiểu được ý, đều xách những chủ tịch già trên đất lên.
Những chủ tịch đó giờ đây xương đã lệch vị trí, lập tức phẫn nộ vô cùng. Lúc bị kéo ra ngoài họ vẫn không quên nhìn theo bóng dáng của Lý Giang Đào, phẫn nộ quát: “Đồ cặn bã, thằng họ Lý kia… Mày là đồ súc sinh…”.
“Lý Giang Đào! Mày nhất định sẽ bị trời diệt”.
“…”, Lý Giang Đào vốn đi vào thang máy rồi nghe thấy vậy liền đi ra. Chỉ thấy thần sắc ông ta thản nhiên, chỉ vào vệ sĩ ở bên cạnh.
“Mày! Đi! Cắt lưỡi cái lão già vừa mắng chửi đó”, nói xong, tên vệ sĩ xoay người rút dao nhỏ ra, sau đó há miệng chủ tịch già đó rồi chém dao xuống.
“A…”, máu tươi bắn tung tóe lên không trung, và một chiếc lưỡi đầy máu tươi cũng bay lên theo.
Lúc này chỉ còn lại chủ tịch già run rẩy trên đất, khắp miệng toàn là máu và không phát ra âm thanh gì được nữa.
Lý Giang Đào sau khi nhìn thấy vậy thì hài lòng vô cùng, lúc này mới xoay người đi vào thang máy.
Tiếng cười ngông cuồng của ông ta vang khắp tòa cao ốc hội thương nghiệp. Một lúc sau, Lý Giang Đào đứng trước cửa sổ văn phòng hội trưởng của mình.
Bên ngoài cửa sổ, mây đen bao trùm. Ông ta nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Đổng Sinh!
Tên khốn Vu Kiệt!
Trương Thế Đào!
Ông cụ Đổng!
Từng cái tên xuất hiện trong đầu ông ta, sự phẫn nộ bao trùm, ông ta không kìm được mà nắm chặt hai tay. Ông ta hận nỗi không thể phanh thây đám người này ra.
Nhất thời, một kế hoạch hoàn hảo hiện ra trong đầu.
Lý Giang Đào uất hận, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, trong mắt đều sát khí.
“Đổng Sinh.. Vu Kiệt…”.
“Lý Giang Đào tao hôm nay phải chịu nỗi nhục này thì tao sẽ bắt chúng mày phải trả lại gấp trăm lần, tao sẽ băm chúng mày ra trăm mảnh”.
“Cốc, cốc, cốc”, lúc này tiếng gõ cửa dè dặt vang lên, ngay lập tức phá vỡ tâm trạng của Lý Giang Đào lúc này, ông ta không nhẫn nại được mà nhìn ra ngoài cửa.
“Két, két!”, cửa được mở ra, một vệ sĩ chắn ở trước cửa rồi trầm giọng báo cáo: “Hội trưởng! Ở dưới tầng có một cô gái tự xưng là người của tổ tác chiến kinh tế muốn đến điều tra, hy vọng có thể lên trên gặp ông”.
Tổ tác chiến kinh tế?
Lúc này, Lý Giang Đào nheo hai mắt lại.
Chẳng phải hôm nay thả mình ra rồi sao? Sao giờ lại trở mặt đến điều tra nữa?
Cậu chủ thủ đô bảo vệ mình nên mình không sao, vậy thì mình không liên quan gì nữa rồi.
Vậy thì giờ còn gì cần thiết phải đến tìm mình nữa!
Phế vật!
Chỉ thấy Lý Giang Đào giận dữ quát: “Không gặp! Bảo cô ta cút đi”.
“Vâng!”, vệ sĩ sau khi nhận được lệnh thì nhanh chóng đi xuống tầng, không dám ở lại một giây nào nữa.
Lý Giang Đào đi lại trong phòng rồi chau mày, càng nghĩ càng thấy có gì không ổn.
Rõ ràng trong phòng thẩm tra ông ta tận tai nghe thấy tổ tác chiến kinh tế hạ lệnh thả mình ra, sao lúc này lại có người muốn điều tra gì nữa.
Đột nhiên, Lý Giang Đào nghĩ đến Vu Kiệt gọi điện thoại cho Trương Thế Đào trước đó…
Vậy thì cô gái của tổ tác chiến kinh tế kia không phải cũng ở cùng phe với thằng ranh Vu Kiệt và Trương Thế Đào đấy chứ?
Nghĩ kỹ thì mới thấy thằng ranh đó cũng lợi hại, ngay cả nhân vật như Trương Thế Đào cũng phải cung kính với hắn?
Lẽ nào Vu Kiệt thật sự có bản lĩnh đến thế?
Nhưng ai biết được có phải phối hợp với nhà họ Đổng diễn vở kịch cho mình xem hay không?
Ông ta rơi vào trầm tư, thầm nghĩ cứ thận trọng thì tốt hơn. Lần này nhất định không được để xảy ra sơ suất gì.
Sau đó Lý Giang Đào lấy điện thoại ra vừa nhấc máy gọi vừa vội vã nhìn ra ngoài.
“Thưa cậu chủ! Là tôi đây ạ! Tôi biết cậu chủ nhất định không bỏ rơi tôi mà”.
“Vâng vâng vâng, tôi biết tôi biết ạ. Cậu chủ! Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu chút ạ”.
…
Trong phòng hội thương nghiệp Vạn Hải lúc này.
“Cút?”, Lâm Doãn Nam ánh mắt lạnh lùng nhìn vệ sĩ đó.
Lại một lần nữa có kẻ dám nói với mình từ này.
Thật sự nghĩ Lâm Doãn Nam này dễ bắt nạt vậy sao?
Ngay lập tức, trong ánh mắt của cô ta toát lên lửa giận.
“Cô, cô… Cô muốn làm gì? Ở đây không phải là nơi mà cô có thể làm bừa đâu đấy”, vệ sĩ đó cảm nhận được sự phẫn nộ như ngọn lửa ngút trời của Lâm Doãn Nam nên quát lớn.
Nực cười!
Nếu đã là lửa giận ngút trời thì sao các người có thể chặn lại được?
Thật sự nghĩ Lâm Doãn Nam này là cô gái yếu đuối sao?
Làm bừa ư?
“Ha ha”, Lâm Doãn Nam cười lạnh một tiếng. Hôm nay tôi muốn nhìn xem tôi có thể lên trên được không?
Xoẹt!
Lâm Doãn Nam vụt lên trước như mũi tên, một quyền đánh tên vệ sĩ ngã xuống đất mà còn lăn mấy vòng nữa.
Vệ sĩ căng thẳng đứng dậy, hét lớn: “Người đâu! Lên hết đây”.
“Cô em này còn dám đánh người nữa, to gan thật”, những người xung quanh bắt đầu nhiều dần rồi vung văng gậy bóng chày đi về phía Lâm Doãn Nam.
Mặc dù mình là con gái nhưng không đến nỗi bị coi thường như vậy chứ? Nghĩ đến đây, Lâm Doãn Nam phì cười. Đối tượng tập luyện trong học viện của cô ta còn giỏi hơn nhiều lần đám vô dụng này.
Chỉ mấy tên đầu đất tay cầm gậy này mà định ngăn cản á?
Nằm mơ đi!
Chỉ thấy cô ta nhảy vọt lên, giơ chân đá tên ở trước mặt bay ra ngoài.
Người đó bay ra ngoài rồi đập liên tiếp vào mấy người nữa… Quả nhiên, đôi chân dài của Lâm Doãn Nam không phải chỉ để ngắm.
Tiếp đó, cô ta đánh gục mười mấy vệ sĩ còn lại nằm trên đất mà không nhúc nhích.
“Cô thì giỏi quái gì… Chẳng qua là những người còn lại đi ra ngoài hết rồi, nếu không…”.
“Phụt”, chưa nói dứt lời thì vệ sĩ đó phun ra ngụm máu tươi.
Lâm Doãn Nam chỉ lạnh lùng nhìn gã một cái, sau đó đi lên tầng.
Thật không ngờ, mới đi đến trước thang máy thì điện thoại trong túi vang lên.
“Ting, ting, ting!”, Lâm Doãn Nam lấy điện thoại ra, đó là sếp Lục.
Cô ta bất đắc dĩ phải nghe máy, tiếp đó là những tiếng mắng chửi dồn dập truyền đến.
“Lâm Doãn Nam! Cô đang làm cái quái gì vậy?”
“Mau cút về cho tôi”.
“Bây giờ! Ngay lập tức!”
“Tút… Tút… Tút”, Lâm Doãn Nam không kịp nói gì thì Lục Chấn Hoa đã cúp điện thoại, để lại tiếng tút dài.
Tại sao?
Nghi phạm ngay trước mặt mà lại bắt mình phải…
Quay về?
Lẽ nào… Có kẻ chột dạ rồi?