Chương 411: Người nhà họ Lâm ở Thiên Thành
Gọn gàng lắm!
Mấy nhân viên lập tức tiến lên còng hai tay gã thanh niên lại.
“Đứng lên cho tôi!”
“Nhanh đem cậu ta ra khỏi tàu cao tốc tiến hành điều tra!”
“Vâng!”
Lý Minh bị đánh một bạt tai nhưng không hề tức giận, ngược lại còn dùng giọng điệu rất bình tĩnh, ổn định truyền đạt lại kết quả xử lí sự việc lần này.
Ra tay trên tàu cao tốc là đã vi phạm nguyên tắc, theo quy định bắt buộc phải xử lý như vậy, cho dù người ra tay là ai, ngay cả con trời phạm sai lầm cũng phải chịu hình phạt theo quy định!
Đây là nguyên tắc làm việc của Lý Minh, cũng là lý do cụ thể vì sao anh ta nhận được sự kính trọng của tất cả nhân viên trên tàu cao tốc.
Rất nhanh, thanh niên kia còn chưa kịp nói gì đã bị đưa vào phòng giám sát chờ xử lý. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Tiếp theo, giây phút đám đông nhìn thấy thanh niên kia bị đuổi xuống xe, cả toa tàu vang lên tiếng vỗ tay dữ dội!
“Bốp…”
“Bốp…”
“Bốp…”
Tiếng vỗ tay như sấm không ngừng vang lên.
“Làm hay lắm, đối phó với loại người này nên dùng biện pháp như vậy, còn hống hách, tưởng tàu này là của nhà mình chắc! Ở nhà có bố mẹ yêu thương chứ ra ngoài xã hội, hơ, chẳng có ai yêu thương đâu con ạ!”
“Đúng vậy, bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng nghĩ rằng bản thân tài giỏi, thật ra cái gì cũng không phải, cái gì mà tính tình của cậu ấm, còn đòi tự chịu hậu quả. Tôi thấy lúc nãy cậu ta lấy điện thoại ra chắc là muốn gọi điện cho bố mẹ kể lể, trời ơi, bố mẹ ơi, con…con bị bắt nạt, nhanh tới cứu con!” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Ahahaha, người anh em, anh nói câu này có lý lắm đấy!”
“Like cho nhân viên tàu cao tốc!”
“Like? Còn cần phải tuyên dương, tuyên dương, tuyên dương hết mình…”
“…”
Tiếng bàn tán ngày càng nhiều, phần lớn đều là những lời hoa mĩ khen ngợi và tuyên dương kết quả cũng như biện pháp xử lí của Lý Minh.
Phải công nhận lúc trước ở trên mạng, đám thanh niên ngang tàng trong video làm thế nào cũng lì lợm không chịu đi, cho dù có đi thì trước khi đi cũng cố ý nhổ nước bọt lên chỗ đã ngồi, ra vẻ mình là một hành khách kinh tởm!
Hôm nay, là video đầu tiên nhìn thấy đám thanh niên lì lợm này bị xử lý, đương nhiên quan trọng là, chàng trai cắt đầu đinh ngồi ở phía trước lúc nãy chỉ dùng một tay đã khiến cho đám người ngang tàng kia chạy mất dép, quả thật...quá đã!”
Chỉ là …
Lúc đám đông bàn tán đồng thời cũng nhìn về phía Vu Kiệt!
Có điều thứ bọn họ nhìn thấy không chỉ là sự bình tĩnh, mà còn là gương mặt lạnh lùng của Vu Kiệt.
Anh căn bản không quan tâm tới việc của mấy tên kia.
Kêu, kêu tiếp đi!
Anh, ngồi ở đây chờ đợi!
Tiếng bàn tán xôn xao rất nhanh đã dừng lại, tàu cao tốc sắp chạy rồi, Lý Minh-người phụ trách trạm này chuẩn bị xuống xe xử lý công việc.
Anh ta quay đầu nhìn Vu Kiệt, vẻ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới trải nghiệm sử dụng phương tiện lần này của quý khách, tôi thay mặt cục đường sắt bày tỏ lòng xin lỗi với quý khách!”
“…”, Vu Kiệt!
Anh hơi ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn gương mặt của Lý Minh, biểu cảm ấy rất chân thành, không hề có chút giả tạo nào, làm cho anh không nhịn được mà lo lắng.
Anh do dự một lúc rồi nhổm người khỏi ghế, đứng lên trước mặt Lý Minh.
“Anh à, anh còn yêu cầu gì khác hả?”, Lý Minh hỏi.
“Không có!”, Vu Kiệt lắc đầu, sau đó giơ tay lên khoác vai Lý Minh, vỗ nhẹ: “Thái độ làm việc của anh rất tốt!”
“Cảm ơn”.
Lý Minh mỉm cười: “Đây là trách nhiệm của tôi, là tôi không quản lý tốt hành khách trên tàu, làm chậm trễ thời gian của anh, xin lỗi anh, một lần nữa xin lỗi anh!”
“Đau không?”, Vu Kiệt hỏi.
“Hửm?”, vẻ mặt Lý Minh ngờ vực.
Vu Kiệt chỉ vào dấu tay đỏ ửng trên mặt anh ta.
“Ồ, không đau, cảm ơn anh quan tâm”, Lý Minh lắc đầu.
“Tôi chỉ muốn nói…”
Vu Kiệt nói một nửa thì dừng lại, suy nghĩ một hồi rồi đổi thành cách khác. Anh lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp Trịnh Long đã chuẩn bị sẵn, đặt vào tay Lý Minh: “Nếu như gặp phiền phức gì thì có thể gọi điện cho tôi!”
Nói xong anh xoay người ngồi lại chỗ cũ, nhắm hai mắt.
Một người có thân thế hay không, có chỗ dựa hay không, nhìn cử chỉ và hành động của anh ta liền biết được.
Nếu như chỉ là một đứa con trai cưng gọi điện mách bố mẹ thì sẽ không ngang ngược như vậy.
Còn thanh niên đó có lai lịch thế nào thì Vu Kiệt không quan tâm, anh chỉ quan tâm nhân viên làm việc cực kì nguyên tắc kia có ảnh hưởng gì sau việc này hay không thôi.
Sờ tấm danh thiếp trong tay, lại nhìn Vu Kiệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong phút chốc Lý Minh không biết phải làm gì.
Anh ta ngẩn người một lúc rồi cẩn thận bỏ tấm danh thiếp vào túi áo, sau đó bước xuống xe!
…
Mấy phút sau, tàu cao tốc bắt đầu chuyển động, chạy được mấy trăm km rời khỏi thành phố Ninh Thành!
Nhìn thấy tàu cao tốc rời đi, công việc của Lý Minh cũng đã hoàn thành, hôm nay là ca của người khác, việc của anh bây giờ là trở về nhà nghỉ ngơi với vợ con!
“Ting, ting…”
Một tin nhắn gửi tới điện thoại.
Lý Minh cuối đầu mở điện thoại, là một đoạn tin nhắn.
Người gửi tin nhắn là cô vợ xinh đẹp dịu dàng của anh ta.
Buổi tối về nhà ăn cơm nhé! Em làm món cá chua ngọt anh thích ăn nhất. Phàm Phàm đã mọc răng rồi, buổi tối anh có muốn đút cho nó uống canh thịt, ăn thịt sợi không!
Xem xong tin nhắn, khoé miệng Lý Minh không nhịn được vẽ ra một nụ cười hạnh phúc.
Thực ra, đây chính là hương vị của cuộc sống.
Tan làm, về nhà, ăn cơm, có vợ con sưởi ấm lúc ngủ.
Anh ta cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn trả lời: “Được!”
Chỉ một chữ “Được” đã hàm chứa hàng ngàn điều muốn nói!
Lúc anh ta chuẩn bị xoay người về nhà thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một nhân viên.
“Anh Lý …không…không hay rồi!”
Lý Minh cau mày, ngoảnh đầu nhìn, chính là đồng nghiệp ban nãy đã khống chế đám thanh niên gây sự trên tàu cao tốc, Trương Tam.
“Sao vậy?”
“Không…không hay rồi!”, Trương Tam há to miệng hít thở, chạy tới trước mặt Lý Minh, chỉ tay vào phòng giám sát.
“Anh Lý, có…có gì đó không đúng!”, chạy tới phía trước, khuôn mặt Trương Tam tỏ ra luống cuống.
“Không đúng?”
Phòng giám sát nằm ngoài 100m, khoảng cách không quá xa, anh ta nheo mắt cũng có thể lờ mờ nhìn thấy mấy bóng đen xuất hiện trước cửa phòng, sấm rền gió dữ, khí thế ngút ngàn
“Ừ!”
Trương Tam nuốt nước bọt: “Thanh niên kia có…có vẻ không tầm thường, chúng tôi vừa đưa cậu ta đến cửa liền xuất hiện một đám vệ sĩ giắt súng trên lưng xông tới, đuổi tất cả chúng tôi ra ngoài!”
“Còn…còn nói, trong vòng 3 phút phải kêu chủ nhiệm của chúng ta tới xin lỗi, nếu…nếu không thì…”
“Nếu không thì sẽ khiến tất cả những nhân viên làm việc hôm nay mất đi chén cơm, hủy hoại tiền đồ cả đời của chủ nhiệm!”
“Cái gì?”
Mang theo súng!
Nghe thấy chữ súng này.
Lý Minh bỗng chốc chết sững.
Ở đất nước này nghiêm cấm sử dụng súng, bảo vệ kia mang theo súng bên người đã chứng minh…thanh niên kia!
“Không hay rồi!”
Sắc mắt Lý Minh hoàn toàn thay đổi: “Tôi tới ngay!”
Lúc anh ta định cất bước đi qua đó thì điện thoại bỗng nhiên có cuộc gọi đến.
Người gọi: chủ nhiệm!
Mí mắt anh ta cụp xuống, dừng bước nghe điện thoại: “Alo? Chủ nhiệm!”
“Lý Minh, có phải cậu cố ý gây phiền toái cho tôi không?”
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, làm người phải biết khôn khéo, khôn khéo, khôn khéo, cậu hiểu chưa?”
“Cậu có biết cậu đã động tới nhân vật lớn nào không? Cậu có biết thanh niên bị cậu đuổi xuống xe là ai không?”
“Cậu ta là người nhà họ Lâm ở Thiên Thành, là con trai của ông trùm Trương Lợi Hải ở thành phố Giang Thành chúng ta, cậu có biết, có biết tôi sắp bị cậu hại chết rồi không, haizz!”
- ---------------------------