Chương 452: Một bạt tai
Vu Kiệt!
Vu Kiệt!
Vu Kiệt!
…
Sự xuất hiện đột ngột này, bỗng khiến bầu không khí mang thêm một mùi vị khác.
Tên vệ sĩ xông lên đầu tiên bị đá bay lăn ra xa 10m, nặng nề ngã trên mặt đất, vết bầm tím trên mặt anh ta hệt như bị đóng dấu.
Kinh hoàng!
Sự kinh hoàng bất thình lình!
Sự kinh hoàng không một ai ngờ tới!
Đến rồi.
Anh chỉ đứng trước mặt như vậy, chỉ với một cú đấm đã khiến tất cả những người có mặt ở đây mặt khiếp sợ.
Ánh mắt Lâm Doãn Nam nghi hoặc, không thể tin nổi nhìn bóng lưng quen thuộc.
“Vu…Vu Kiệt…”
“Cái gì?”
Vu Kiệt!
Giây tiếp theo, cả Trương Hàn và Long Huy đều đề cao cảnh giác, thần kinh căng lên nhìn Vu Kiệt.
Không nhận ra?
Đùa chắc!
Người trước mặt này còn có thể là ai?
Không phải chính là người hôm trước trò chuyện bí mật với Thượng Quan Bắc, người được nhà họ Lý công bố trước đám đông, là thế hệ trẻ hàng đầu của đất nước, cháu trai đích tôn duy nhất đời thứ 3 của nhà họ Lý, người nắm giữ chìa khóa quyền lực tối cao, Vu Kiệt!
Sao anh ấy lại ở đây?
Câu hỏi này, Lâm Doãn Nam là người đầu tiên đặt ra.
Nhìn tấm lưng của Vu Kiệt, vẻ mặt Lâm Doãn Nam trở nên mất tự nhiên: “Anh…anh…sao anh lại ở đây?”
Vu Kiệt mặt không cảm xúc, nhàn nhạt đáp: “Chịu ấm ức, vậy mà cái gì cũng không nói, cô nên sớm nói cho tôi biết, hà cớ gì phải giấu trong lòng?”
“Việc này…” mờ mịt, mặt Lâm Doãn Nam ửng hồng: “Việc này không liên quan tới anh, là việc riêng của gia đình tôi!”
“Việc của gia đình cô quả thật không liên qua tới tôi, nhưng nếu cô vì tôi mà phải chịu gia pháp, bị giảm lỏng, vậy thì có liên quan tới tôi rồi”.
“Hơn nữa, đúng lúc tôi muốn gây phiền phức với câu lạc bộ Đồ Long này”.
“Anh muốn làm gì?”, mặt Lâm Doãn Nam biến sắc.
Mấy ngày nay bị nhốt ở hậu viện nhà họ Lâm, cắt đứt hoàn toàn với tin tức bên ngoài, cô ta vốn không biết thân phận thật sự của Vu Kiệt. Vừa nghe thấy những lời này liền trở nên lo lắng.
“Anh đừng làm bừa, anh ra tay giúp tôi tôi đã rất biết ơn rồi, anh mau đi đi! Việc còn lại tôi tự mình giải quyết, đi mau.”
Khó khăn lắm mới thấy Vu Kiệt bước ra khỏi cao ốc của tổ tác chiến kinh tế, chân tướng được đưa ra ánh sáng, cô ta rất vui mừng, nhưng nếu như vì cô ta mà đối đầu với câu lạc bộ Đồ Long, cô ta thật sự không muốn thấy điều đó.
Câu lạc bộ Đồ Long, cô ta hiểu rõ.
Ngoài mặt tỏ ra khinh thường nơi này, nhưng trên thực tế cô ta vô cùng rõ thế lực bên trong câu lạc bộ này lớn mạnh cỡ nào. Mỗi một thành viên đứng sau đều có thế lực hàng đầu phân bố khắp cả nước, phải biết rằng Thượng Quan Bắc, người sáng lập câu lạc bộ này là người của một trong bốn gia tộc hạng nhất ở thủ đô.
“Anh đi nhanh đi!”
Lâm Doãn Nam thúc giục.
Chỉ là cô ta không hề phát hiện.
Giây phút Vu Kiệt chắn trước mặt mình thì thái độ của Long Huy đã có chút thay đổi.
Là do dự!
Là không hiểu!
Làm cảm giác tức giận và sợ hãi.
Hiển nhiên cảm giác sâu sắc nhất vẫn là sự căm ghét.
Người con gái mà bản thân sắp giành được bây giờ lại đứng sau lưng thằng khốn đó?
Tiếng xương ngón tay của Long Huy kêu lên răng rắc, giả vờ như không nhận ra, nói: “Cô Lâm, việc giữa hai nhà Long Lâm chúng ta lại để một người ngoài nhúng tay vào, có phần hơi bất lịch sự nhỉ.”
“Vờ vịt?”
Vu Kiệt nhếch mép, một ánh nhìn dường như xuyên tấu tất cả.
“…”, Long Huy.
Sắc mặt anh ta căng thẳng: “Vờ cái gì? Nhóc con, đánh người của tao, tao còn chưa tính sổ với mày đấy!”
“Vờ cái gì? Lẽ nào trong lòng anh không rõ?”
Ánh mắt Vu Kiệt chuyển động rồi dừng lại trên người Trương Hàn: “Người này hình như cách đây không lâu đã từng gặp mặt trên tàu cao tốc nhỉ! Còn có đại ca của các người Thượng Quan Bắc, lẽ nào các người còn chưa biết thân phận của tôi?”
“Mày…”
Long Huy không có cơ sở, nhất thời không thể nói nên lời.
Dáng vẻ lưỡng lự này, lập tức cho Vu Kiệt đáp án.
Chỉ là, Vẻ mặt Lâm Doãn Nam vô cùng ngờ vực.
Cô khó hiểu nhìn qua nhìn lại mấy người ở đây: “Anh…các người quen biết nhau?”
Cái quái gì vậy?
“Chị họ, xem ra bữa cơm hôm nay không thể ăn được rồi”, ánh mắt Trương Hàn lạnh lẽo, chuyện trên tàu cao tốc dĩ nhiên anh ta nhớ, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng.
Hôm đó sau khi nói chuyện cùng Thượng Quan Bắc, anh ta đầy khí thế muốn tìm Vu Kiệt tính sổ, mạnh mẽ chà đạp anh dưới chân, lấy lại hết tất cả nhục nhã đêm hôm đó. Trong đầu anh ta cũng vô số lần tưởng tượng ra hình ảnh Vu Kiệt tìm đến cái chết.
Nhưng anh ta không ngờ tới, Vu Kiệt lại có thể nhanh như vậy.
“Đúng vậy, không những không thể ăn mà có thể còn nhìn thấy máu đấy”, Long Huy cũng không đợi được nữa.
“…”, Lâm Doãn Nam.
Cô ta nhíu mày, vội vã bước lên chắn trước mặt Vu Kiệt: “Long Huy, tôi cảnh cáo anh đừng làm bừa, anh ấy chẳng liên quan gì tới hôn sự của chúng ta cả, anh có uất ức gì thì cứ trút lên người tôi, đừng liên lụy người khác.”
Lâm Doãn Nam nghĩ rằng Long Huy hiểu lầm quan hệ giữa cô ta và Vu Kiệt nên mới giận cá chém thớt với cô ta, liền lên tiếng giải thích.
Trương Hàn cười giễu cợt: “Hôn sự? Chị họ, việc này chẳng liên quan gì tới hôn sự cả, đây là ân oán cá nhân giữa bọn em, đúng không! Vu Kiệt!”
“Ân oán cá nhân?”
Lâm Doãn Nam càng nghe càng mù mịt.
Chưa đợi cô ta có phản ứng, Vu Kiệt đã đưa tay lên vai nhẹ nhàng kéo cô ta về phía sau: “Chuyện này nên xem là ân oán cá nhân”.
“Cho nên nói…”, ánh mắt đầy sát khí của Vu Kiệt bao phủ lên hai người Trương Hàn: “Việc xảy ra ở Ninh Thành tối qua có liên quan tới các người, đúng không?”
“Mày đoán xem?”
Long Huy cười nham hiểm, sau đó chỉ vào đầu Vu Kiệt.
Trên địa bàn của mình còn cần phải sợ thằng khốn này sao?
Nếu hắn ta đã tự tìm tới cửa, không làm gì thì thật uổng phí.
“Người đâu, tôi muốn thấy hắn ta…quỳ trước mặt tôi”.
“Rõ”.
Cả hai cao xấp xỉ nhau, mắt nhìn thẳng vào nhau, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Ngay sau đó là tiếng giải thích của Thượng Quan Bắc: “Cậu Vu, anh đừng hiểu nhầm, ân oán giữa chúng ta là ân oán giữa chúng ta, nhưng đừng chụp bừa chiếc mũ nào đó lên đầu tôi, việc bạn anh bị đánh ở Ninh Thành tối qua không liên quan gì tới chúng tôi hết, tôi cũng vừa nhận được tin tức, mong anh sáng suốt một chút”.
“Cho nên…”
“Bốp!”
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị câu trả lời của Vu Kiệt cắt đứt.
Một bạt tai!
Một bạt tai này.
Chính là câu trả lời của Vu Kiệt.
Sau đó, Vu Kiệt tiếp lời anh ta: “Cho nên, mong anh hãy hạ thấp thái độ trước mặt tôi”.
“Một bạt tai này, trả lại cho anh tội năm lần bảy lượt coi thường pháp luật, liều lĩnh hãm hại tôi!”
“Đánh anh, vì anh là đại ca mà không quản được đám chó nhà mình, để chúng cắn người bừa bãi giữa ban ngày ban mặt!”
“Anh…có ý kiến sao?”
…
Soạt!!!
Tất cả đều…kinh hãi!
- ---------------------------