Giang Thành, bốn giờ chiều, một chiếc máy bay cất cánh từ Ninh Thành đáp xuống sân bay.
Quê hương của anh không phải là thủ đô!
Đây là nơi bố mẹ nuôi của anh ở, nơi anh lớn lên từ thuở ấu thơ, là quê hương nơi anh sinh sống.
Vì vậy sau khi nghe tin quê nhà xảy ra chuyện, Vu Kiệt đã trực tiếp yêu câu Trịnh Long chuẩn bị máy bay để trở về.
Về phần dược liệu lấy được từ nhà họ Đổng, anh cũng viết đơn cho người nhà họ Dương để họ biết cách sắc thuốc, để chân Dương Kiếm từ từ hồi phục, sau đó mới tính chuyện tiếp theo.
Bây giờ, việc quan trọng nhất đối với anh là tìm hiểu những gì đã xảy ra ở quê nhà.
Vu Kiệt xuống máy bay, anh lập tức đến chỗ anh trai Vu Sơn của mình.
“Em trai!”
Sau khi nhìn thấy Vu Kiệt, Vu Sơn đã khóc vì sung sướng và lập tức ôm chầm lấy anh.
“Anh cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khoản quyên góp 20 triệu đó có vấn đề gì sao?”, vừa gặp mặt, Vu Kiệt đã hỏi thẳng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Lập tức!
Nụ cười của Vu Sơn cứng nhắc, sau đó thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta trầm giọng nói: “Nhất thời anh không giải thích rõ được, chúng ta về thôn trước đã!”
“Vâng ạ!”
Nói xong, hai người vội vàng rời khỏi sân bay, lên xe về lại xóm nhỏ của mình.
Ngôi làng này mang nhiều kỉ niệm tuổi thơ êm đềm của cả hai anh em họ.
Khoảng bốn năm tiếng sau.
Vu Kiệt và anh trai mình về lại chốn cũ, đứng trước cổng làng.
Trong một khoảnh khắc.
Bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong tim khiến người ta cảm khái, thời gian sao trôi qua thật nhanh.
“Tiểu Sơn, tiểu Kiệt!”
Nghe thấy có ai đó gọi, hai người hồi thần, quay đầu nhìn về phía cổng làng.
Một người cưỡi trên chiếc xe do lừa kéo, đang đi về phía hai người.
“Tiểu Kiệt, là chú Hải đây!”
Vu Sơn nhìn quanh và phát hiện ra, người đàn ông ngồi trên xe lừa không ai khác chính là hàng xóm của họ- Vu Hải.
Người hàng xóm Vu Hải này khi còn trẻ vì phụng dưỡng bố mẹ nên không lấy vợ sinh con, vì vậy ông ta đối xử với hai anh em Vu Sơn như ruột thịt của mình vậy.
Trong lòng bọn họ, Vu Hải không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân.
Lần này là Vu Hải gọi điện thông báo việc xử lý quỹ đầu tư có vấn đề cho Vu Sơn biết.
Vu Sơn và Vu Kiệt liếc nhìn nhau, nhanh chóng nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi ở nhà chú Hải lúc còn nhỏ, cả hai sải bước về phía xe lừa của ông ta.
Đi qua con đường đất không bằng phẳng, cảnh tượng chú Hải trước mắt làm Vu Sơn sửng sốt.
Đầu gối của ông ta được cuốn đầy băng vải.
Vị trí đáng lẽ của đôi chân thì trống không.
Hai chân của chú Hải...
Không còn nữa...
“Đây...”
Đôi mắt của hai người lập tức nheo lại.
Trong kí ức của họ, đôi chân cứng cáp của chú Hải thường đưa hai anh em trèo cây tìm trứng chim và xuống sông bắt cá lớn.
Nụ cười ngờ nghệch của chú Hải là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong kí ức tuổi thở của Vu Sơn và Vu Kiệt.
Đam Mỹ H Văn
“Chú Hải... chân... chân của chú, sao lại thế?”
Vu Sơn nhìn đôi chân của chú Hải với ánh mắt không thể tin được.
Vu Kiệt khẽ cau mày.
“Cái này... về nhà rồi nói, về nhà trước đã!”
“Hai đứa vẫn chưa ăn cơm đúng không, chú ở nhà nấu xong cơm rồi, nào, đến nhà chú Hải ngồi nói chuyện”.
Chú Hải không trả lời thẳng câu hỏi của Vu Sơn, chỉ cười cười và gãi đầu.
Vu Sơn còn muốn hỏi điều gì đó nhưng bị Vu Kiệt giữ lại.
“Anh cả, chúng ta đến nhà chú Hải trước đã!”
Vu Sơn cũng không nói gì nữa, chỉ đành gật đầu.
Hai người trở về nhà chú Hải trên chiếc xe lừa.
Nhà của họ và chú Hải tuy là hàng xóm nhưng vẫn cách nhau hơi xa.
Xét cho cùng, làng nhà họ Vu khá rộng và có dân số đông.
Sau khi về đến nhà, hai người dìu chú Hải lên xe lăn.
“Được rồi, hai đứa vào trong nhà ngồi đi, một lát nữa sẽ xong ngay”.
Vừa ngồi vào chỗ, chú Hải nóng lòng muốn bảo hai người về phòng, sau đó tự mình bận rộn.
Vu Sơn Vu Kiệt nào phải người đợi ăn cơm, không nói lời nào liền nhao vào giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, một bàn đồ ăn đầy hương vị quê hương lần lượt được bày lên, có thể thấy, hôm nay chú Hải rất vui mừng.
“Tiểu Kiệt, nhanh, qua bên kia lấy chai rượu trong cái tủ nhỏ đó ra”.
“Tiểu Sơn, xuống bếp lấy lên 3 cái ly”.
Chú Hải vẫn không thay đổi nhiều, vẫn giống như hồi nhỏ, coi họ là người nhà.
Nhưng chú Hải cũng đã thay đổi rất nhiều, từ khi bố mẹ mất, chú Hải liền trở thành người cô đơn thật sự.
Sau vài ly rượu, chú Hải đã bắt đầu trở nên vui vẻ hơn.
“Hai anh em các cháu bây giờ đang phát triển ở đâu, từ khi bố mẹ hai đứa mất thì chú rất hiếm gặp được hai anh em đấy”.
Chú Hải vừa uống rượu vừa thở dài nói.
Dấu vết của năm tháng vô tình in hằn lên khuôn mặt chú Hải, áp lực cuộc sống đã bẻ cong lưng chú xuống.
“Chú Hải, chúng cháu đều rất nhớ chú!”
Vu Sơn cầm chai rượu rót rượu cho chú Hải, miệng nói.
“Chú Hải! Chú nói cho cháu biết, chân của chú... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chú Hải, chú là người nhìn chúng cháu lớn lên, bây giờ chú có chuyện nhưng chúng cháu không giúp được, cháu thật sự... rất xấu hổ!”
Vu Sơn cau mày nhìn chú Hải với ánh mắt cương nghị.
Thấy chú Hải chỉ uống rượu mà không nói gì, Vu Kiệt cuối cùng cũng lên tiếng, anh nhìn chú Hải.
“Chú Hải, cho dù có chuyện gì xảy ra, hai anh em cháu nhất định sẽ giúp chú”.
Chú Hải cuối cùng cũng không nhìn được nữa, đặt ly rượu xuống, vẻ mặt buồn bã nói.
“Ai da, đừng quan tâm đến chân của chú nữa, việc của chú không quan trọng bằng việc của làng đâu”.
“Tối qua chú gọi điện cho Vu Sơn cũng đã nói rồi, không phải ai đó đã quyên góp cho làng ta một khoản tiền sao?”
“Những người không thể lao động hoặc thu nhập thấp như bọn chú, còn có những người cần tiền cứu mạng, và cả những gia đình có con học đại học không có tiền nộp học phí, đều trông chờ vào số tiền này”.
Chú Hải thở dài nói tiếp.
“Các cháu nhìn con đường trong làng xem, số tiền đó làng ta đã nhận được rất lâu rồi, nhưng chú đến bao xi măng bao cát cũng không thấy đâu”.
“Lần này gọi điện cho hai đứa cũng là vì chú cũng không còn cách nào khác...”
“Ban đầu, văn phòng phụ trách của làng đã nói rằng ngay khi nhận được tiền tài trợ, sẽ lập tức chia cho mỗi hộ 50 ngàn tệ, nhưng đến bây giờ, đừng nói đến 50 ngàn, ngay cả 1 tệ cũng không thấy đâu, hai đứa nói xem, đây là...”
Vừa nói, nước mắt chú Hải vừa chảy dài, đôi tay già nua đưa lên lau nước mắt trên mặt.
Cảnh tượng này khiến hai người có chút đau lòng.
Vu Kiệt vừa nghe thấy vậy thì chắc chắn có chuyện gì đã xảy ra với số tiền đó rồi.
Ông nội anh bỏ ra số tiền này, dùng để cải tạo và phân phát cho dân làng, làm đường và xây trường học.
Nhưng bây giờ số tiền trên thực tế vẫn chưa đến được tay người dân.
Vậy thì... rốt cuộc ai đang giở trò?
“Chú Hải, số tiền này do ai quản lý? Dân làng không đi tìm người đó sao?”
Vu Kiệt hỏi.
Nghe đến đây, chú Hải bỗng nhiên bối rối và lắp bắp.
“Có người đang quản lý... nhưng mà... nhưng mà...”
“Nhưng mà sao ạ? Chú Hải, chú cứ yên tâm nói ra, bây giờ là xã hội pháp trị, lẽ nào có người dám động tới chú sao?”
Vu Sơn tiếp tục nói.
Chú Hải nhìn hai người rồi lại thở dài.
“Ôi, người này... là cháu của thôn trưởng, nổi tiếng là ác bá, hắn ta muốn chiếm giữ tiền, ai dám đi đòi chứ!”
“Các cháu không biết đấy thôi, đôi chân này của chú, chính là vì muốn đòi lại công bằng cho dân làng nên mới bị mất đi!”