Chương 465: Mộ của bà chủ đã bị đào lên rồi
Sóng gió ở câu lạc bộ Đồ Long ở Thiên Thành hôm đó lan truyền khắp các giới ở thủ đô.
Dường như ai nấy cũng đều bàn luận xoay quanh chủ đề cậu chủ nhà họ Lý và nhà họ Trần với nhà họ Mục.
Mười giờ đêm, ông cụ Lý cũng nhận được tin. Lúc này ông cụ cũng chau mày lo lắng.
Ông cụ ngồi ở đầu giường, khoác chiếc áo khoác, trong tay cầm cốc trà nóng. Lúc này, sắc mặt ông cụ tái nhợt, trông còn khó coi hơn cấp cứu xong ngày hôm qua.
“Bệnh này… Càng ngày càng nặng rồi…”.
“Già rồi, vô dụng rồi”, ông cụ Lý thở dài nói một câu khiến Lý Nam ngồi bên cạnh trông nom mà cũng lộ ra vẻ mặt ưu sầu.
Qua nửa tháng điều trị, kết hợp với một số cách chữa trị của Vu Kiệt khi anh còn ở nhà nên vết thương do vụ tai nạn xe để lại, giờ đây đã hoàn toàn hồi phục. Lý Nam cũng có thể đứng lên được rồi.
Và lúc vừa mới đứng lên được, ông liền đến thăm bố mình.
“Tiểu Kiệt vẫn chưa biết bố bị bệnh chăng?”, Lý Nam ngập ngừng một chút rồi nói: “Để con gọi điện thoại cho nó”.
“Đừng!”, ông cụ Lý vội ngăn Lý Nam lại, nói: “Đừng đi! Đừng đi…”.
“Bố…”.
Lý Nam nói với vẻ sốt sắng: “Bố đừng cố chấp nữa được không? Y tá Lý đã nói cho con nghe bệnh tình của bố rồi. Hiện giờ, ngoài vị thánh y đó ra thì còn ai chữa được bệnh của bố nữa? Nếu Tiểu Kiệt đã là đệ tử của vị thánh y đó thì bảo ông ta đến chẳng phải là tốt rồi sao?”
“Sao sức khỏe của bố mà bố không coi trọng vậy?”
“Tiểu Kiệt nên làm việc của nó”, sắc mặt ông cụ Lý âm trầm, giọng nói khàn khàn, không biết đang nghĩ gì: “Con đừng lo! Sức khỏe của bố thế nào bố biết chứ. Hiện giờ Tiểu Kiệt phải đối mặt với nhà họ Mục. Giờ mà bắt nó quay về thì chỉ khiến bên ngoài nghĩ rằng nhà họ Lý chúng ta muốn giúp nó, sẽ khiến cho người trong thiên hạ và võ giới coi thường nó thôi”.
“Con trai nhà họ Lý phải đường hoàng đứng trước mọi người trong thiên hạ… Vì vậy, Tiểu Kiệt không thể quay về được”.
“Bố…”, Lý Nam càng rầu rĩ hơn. Nhưng ông cũng biết tính khí của bố mình nên có khuyên thế nào thì ông cụ đã quyết định chuyện gì cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Vì Tiểu Kiệt mà ông cụ đã hi sinh quá nhiều.
Ngay từ ban đầu cùng với ông Lưu vận dụng quyền riêng, giữ kín thân phận của Vu Kiệt, thứ mà có thể khiến giới sát thủ và lính đánh thuê toàn thế giới nghe thấy phải khiếp sợ. Đến việc lần đầu tiên ông cụ buộc tộc trưởng của gia tộc hạng hai phải giải tán toàn gia tộc trong một đêm. Và đến hành động lần này nữa….
Tất cả mọi việc đều là bù đắp lại ‘tình yêu’ mà nhà họ Lý đã nợ Vu Kiệt suốt hai mươi năm.
Còn hiện giờ, để Vu Kiệt có thể xây dựng được uy danh, xây dựng vinh quanh thuộc về mình, để làm bước đệm cho Vu Kiệt kế thừa nhiệm vụ lớn của nhà họ Lý, ông cụ còn không màng đến sức khỏe của mình.
“Tiểu Kiệt còn ít tuổi, bố có thể kiên nhẫn chờ mà”.
Ông cụ Lý lắc đầu, nói: “Đường còn rất dài, nó phải đi nhanh một chút. Chuyện xảy ra ngày hôm qua chắc con cũng biết rồi chứ? Bao gồm cả chuyện xảy ra hôm nay, một trận sóng thần đã nổi lên rồi, không rút được”.
“Trò chơi của kẻ bề trên không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Đứng giữa cuộc chiến đó, ai có thể khoanh tay đứng nhìn? Hiện giờ bạn cũ của bố vì chuyện của Vu Kiệt mà đã tức giận như vậy…”.
“Vậy, thế cục của bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng đến lúc có sự thay đổi rồi. Nam à! Đi làm việc đi”.
Thế cục này, đứng đầu là nhà họ Lý, nhưng những gia tộc còn lại thì ngầm đấu đá lẫn nhau. Còn các thành phố khác ngoài thủ đô, lại lấy mỗi gia tộc trong bốn gia tộc thủ đô làm đầu tàu, phân chia thế lực của riêng mình.
Trong đó, lấy nhà Thượng Quan làm đầu tàu có: Nhà họ Mạnh đứng đầu khu vực Đông Lục đã bị diệt. Do nhà họ Mạnh vốn là gia tộc có sức ảnh hưởng trong khu vực Đông Lục nên khi gia tộc này bị diệt thì cũng có nghĩa là phần lớn thế lực bố trí bên ngoài thủ đô của nhà Thượng Quan cũng bị phân tán.
Các cậu đang làm gì vậy? đi theo tôi. tránh xa bọn này ra.
Lý Nam trầm tư suy nghĩ, không vội rời đi mà nói: “Bố làm như vậy, nếu một ngày nào đó Tiểu Kiệt biết được, bố nghĩ nó có trách bố không?”
Ông cụ Lý lắc đầu, nói: “Bố không biết, bố cũng không rõ. Nhưng đây là con đường Tiểu Kiệt đi, việc bố có thể làm là giúp con đường đó rộng hơn thôi”.
“Tất cả đều do số mệnh sắp đặt. Nếu như mẹ Tiểu Kiệt vẫn còn thì có lẽ…”.
“Bố…”, Lý Nam vội ngắt lời.
Ông cụ Lý thì trầm tư suy nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh vọng lại tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó, Ưng- người đứng đầu Mật Điệp Tư không gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn.
Anh ta thần sắc căng thẳng, mồ hôi đầy trán.
“Không… Không xong rồi… Không xong rồi ạ”, vừa vào, Ưng đỏ ửng hai mắt, nhìn vào Lý Nam và ông cụ Lý mà thở hổn hển, nói.
Ánh mắt Lý Nam ngưng trọng…
Là người đứng đầu Mật Điệp Tư và cũng làm công việc tình báo mấy chục năm nên Lý Nam hiểu được tố chất tâm lý của Ưng. Chuyện khiến anh ta căng thẳng như này thì chắc chắn phải là chuyện rất khủng khiếp.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Nam lập tức hỏi.
Ưng nuốt nước bọt, sau đó áy náy nhìn Lý Nam, nói: “Mộ… Mộ của bà chủ….”.
“Tiểu Vũ?”
Mặt Lý Nam biến sắc, tinh thần kích động, lên trước nắm chặt tay Ưng nói: “Mộ của Tiểu Vũ làm sao?”
Ưng khóe mắt rưng rưng, nói: “Xin lỗi ông! Ba tiếng trước người ở nghĩa trang truyền tin đến, nói là mộ của bà chủ… Bị người ta đào lên rồi”.
“Kẻ đó còn để lại một bãi phân trước mộ nữa”.
….