Ngay trong lúc không một ai phát hiện, anh xuất hiện ngay chân đường lên núi chùa Hàn Sơn.
Anh đứng đó, chỉ cách Diệp Lâm cùng lão tăng chừng trăm mét.
Ở trước mặt cường giả Phong Vương, khoảng cách này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh vẫn vững vàng như Thái Sơn, không hề sứt mẻ gì!
Khoảnh khắc đó, ánh mắt mọi người trong chùa Hàn Sơn trong nháy mắt đều tập trung vào Vu Kiệt.
Chỉ thấy một tay anh bắt quyết Ấn chữ Phong!
Miệng niệm Ấn chữ Thiên!
Anh đang bày một trận cục.
Một trận cục chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ chủ quan của bất cứ ai!
Không ai nói cụ thể phải làm những gì, trận cục này muốn hình thành hoàn toàn dựa vào sự ăn ý giữa hai thầy trò!
Đây là mối liên hệ của cảm ứng tâm linh siêu viễn!
Khi Dương Cẩm Tú bị lôi lên núi, nhà họ Lý bị chùa Hàn Sơn uy hiếp, Mặc Bạch đã hoàn tất việc chuẩn bị truyền thụ thuật ấn chiến đấu với người phong thánh cho Vu Kiệt.
Bởi vì…
Là vì có thể kẻ đến cuối cùng mới xuất hiện là người phong vương!
Nếu kẻ địch cuối cùng chẳng qua chỉ đạt đến cảnh giới người phong thánh, vậy thì Mặc Bạch cũng không cần khẩn trương như vậy, cho nên, ý nghĩa sâu xa nhất mà ông muốn thể hiện, chính là muốn để cho vu Kiệt thật sự nắm vững thuật ấn Dẫn Độ Thiên Lôi.
Ngoài mặt là chỉ cần truyền thụ thôi, nhưng trình tự bên trong vẫn phải chuẩn bị đâu ra đó sẵn sàng!
Việc chuẩn bị đó đều để dành cho ngay hôm nay!
Mà trận cục khiến Vu Kiệt tỉnh ngộ thực sự chính là ấn chữ Bạo của Diệp Lâm, một thuật ấn tốn máu, chỉ cần hơi sơ ý là có thể chết không có chỗ chôn không hề dễ dàng sử dụng, như vậy là chỉ được mang ra dùng khi gặp đối thủ khó nhằn, Vu Kiệt vô cùng hiểu bản lãnh sư phụ Diệp Lâm của mình, trong hàng ngũ phong thánh, Diệp Lâm là vô địch, như vậy chỉ còn lại một khả năng!
Đó là người phong vương!
Trước được Mặc Bạch truyền thụ thuật ấn.
Sau được Diệp Lâm nhắc nhở về kẻ địch mạnh thật sự.
Hơn nữa vào thời điểm đến đường lên chùa bên chân núi, nghe thấy lời nhắc nhở của Diệp Lâm, Vu Kiệt liền hiểu.
Hiểu được trận cục này là cái gì!
Hiểu được khi ở giữa trận cục này, mình phải làm những gì!
Anh hiểu được, Mặc Bạch nhờ ông nội ghi lại đoạn clip đó, là để cho anh nắm vững thuật ấn!
Anh hiểu được, Diệp Lâm vận dụng Ấn chữ Bạo, là vì muốn nhắc nhở anh, kẻ địch thực sự là một người phong vương, cũng là để bộc phát sự chú ý nhờ hơi thở dẫn dụ thiên cơ của mình, làm tiền đề chuẩn bị cho việc tăng tốc Thiên Lôi Giáng Lạc!
Anh càng hiểu rõ, lời sư phụ Diệp Lâm vừa nói kia, cũng đã nói với lão tăng, một lần nữa nói cho anh biết, phương thức thực sự để Dẫn Độ Thiên Lôi!
Đã có phương pháp Dẫn Độ Thiên Lôi!
Điều kiện cần đã có đủ!
Tiếp theo, chỉ cần hai ấn chú!
Diệp Lâm đã thua.
Sau người Quốc Phái đã chết một, còn lại năm người bị thương nặng không làm gì được.
Nhưng… vậy thì sao?
Có anh… là đủ rồi!
…
“Ấn chữ Thiên… Dẫn sấm sét!”
Trong cơn cuồng phong, chỉ nghe một câu nặng nề kiên định của Vu Kiệt, sau đó liền thấy anh chập bốn ngón của bàn tay trái lại, ngón cái gập vào lòng bàn tay để ra sau lưng, xoay đảo tựa hồ biển động sóng gầm, thiên áp giáng xuống, hình thành thuật ấn, tiếp theo bàn tay trái đưa lên trước ngực.
“Hấp!”
Anh thét lớn lên một tiếng, kình khí như phun lửa bùng phát tựa như núi lửa thức tỉnh dung nham, khí thế nương theo thuật ấn mạnh mẽ lan rộng tận chân trời.
Kình khí cuồn cuộn không ngừng, huy động toàn bộ kình khí trong cơ thể thoát ra, hình tình một cơn lốc xoáy trên không trung, không ngừng phình to xoay tít mù, không ngừng quét ầm ầm về phía trước!
Một trăm mét!
Năm trăm mét!
Một nghìn mét!
Năm nghìn mét!
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cao.
Mọi người đều nhìn thấy Ấn chữ Thiên rất rõ ràng.
Hình dạng giống như cột chống trời, chống giữa trời và đất!
Khí thế giống như muốn che trời lấp biển tam giới!
“Ầm ầm!”
Kình khí không khác gì một con rồng thần bay vọt lên trời.
Một giây tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng gầm gào như đất trời nổi trận lôi đình.
Một tia sáng trắng lóa xoẹt lên giữa cơn lốc xoáy, rạch ngang một lằn đáng sợ như muốn xé đôi bầu trời.
Sắc trời khiến người ta cảm thấy áp lực!
Dường như trong mây đen có giấu thiên binh thần tướng, đang đánh trống trận thùng thùng!
Gió cuốn mây vần, có miêu tả cũng cũng đến đó mà thôi.
“Uỳnh…”
“Uỳnh…”
“Uỳnh…”
“…”
Khoảnh khắc đó, cơ hồ ai nấy đều nhìn thấy kình khí của Vu Kiệt đã xuyên đến tận trời, tất cả mây đen như thể đều bị vòng xoáy đó hút vào trong không cách nào thoát nổi.
Sấm sét đang múa điệu phong cuồng của nó!
Mà chiếu theo trung tâm lốc xoáy đó nhìn xuống, sẽ phát hiện, người đang đứng ở vị trí tâm lốc xoáy đó chính là… lão tăng!
“Rắc rắc!”
Mỗi âm thanh phát ra đều khiến người nghe rùng mình!
Đó là tiếng sấm!
Là sức mạnh thiên nhiên mạnh mẽ nhất trong cõi trời đất, không ai có thể khống chế, mọi sinh vật đứng trên mặt đất đều chỉ có thể hứng chịu, tựa hồ sinh mệnh cũng đang run lên bần bật.
Người phàm cũng vậy!
Võ giả cũng thế!
Huống hồ là một lão tăng lâu nay luôn trốn chui trốn nhủi thiên cơ, không dám xuất đầu lộ diện!
Phải biết rằng, nếu đã mang nỗi sợ hãi, thì nỗi sợ hãi đó sẽ tích lũy càng lúc càng sâu trong nội tâm, giả sử ngay từ đầu can đảm đối mặt với nó, có lẽ sẽ chiến thắng sợ hãi, nhưng đáng tiếc, từ đầu đã trốn tránh nó, vậy thì nỗi sợ đó vẫn còn nguyên tận đáy lòng, hơn nữa mỗi lần đối mặt, nỗi sợ lại bị phóng lớn lên vô số lần!
Ánh chớp chói lòa chóa lên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão tăng.
Ông ta hoảng hốt!
Nỗi sợ hãi trong nội tâm lan tràn khắp châu thân không cách nào khống chế nổi, mí mắt phải giật giật liên hồi, ông ta nuốt nước bọt, hai tay chắp lại mà run lẩy bẩy, không còn chút tự tin nào.
Ông ta cảm thấy…
Thiên cơ ẩn sau màn mây đen kịt kia, đang tập trung lên thân thể ông ta!
Chỉ còn lại bốn phút.
Nhưng…
Thời gian dành cho ông ta không còn nhiều nữa!
Ông ta khó nhọc dứt mắt ra khỏi thiên cơ, nhìn chòng chọc Vu Kiệt.
“Yêu nghiệt!”
Phải giết chết Vu Kiệt trước khi hai ấn thuật kia hoàn thành, vậy thì thời gian còn lại đủ cho ông ta trở lại tháp Trấn Yêu bình an vô sự.
Trí não lão tăng ra quyết định chỉ trong chớp mắt, ông ta dợm bước đi đến trước mặt Vu Kiệt.
Nhưng không ngờ rằng!
Chân phải vừa nhấc lên, một bàn tay bất chợt chộp lấy cổ chân ông ta.
“Chát!”
Là Diệp Lâm!
Lão tăng: “…”
Ông ta chưa kịp mở miệng.
“Chát!”
Lại một tiếng nữa, tay kia của Diệp Lâm lại chộp tới, hai bàn tay, mười ngón tay, dùng hết hơi hết sức túm chặt ông ta!
Không có hai chân, ai nói không thể chiến đấu?
Chiến đấu thực sự dựa vào cái gì? Là ý chí!
Ý chí của Diệp Lâm, là ngọn lửa tàn vẫn không ngừng cháy lan trên đồng cỏ, cho dù thảo nguyên rộng lớn đến đâu, chỉ một tàn lửa vẫn có thể đốt trụi!
Ông nhếch mép cười sang sảng: “Đồ lừa trọc ngu ngốc, bổn tọa còn chưa đồng ý cho ông đi mà!”
“Ông đừng bắt ta phải ra tay!”
“Muốn chết à!”
Lão tăng giận tím mặt, một bàn tay to lớn từ trên cao giáng xuống, hơn mười luồng pháp tắc ngưng tụ vào lòng bàn tay, toàn bộ chụp lên đỉnh đầu Diệp Lâm
Một chưởng này giáng xuống, tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
Nhưng…
Ngay lúc bàn tay kia vẫn đang còn thủ thế trong không trung.
Bên tai lại vang lên một âm thanh đanh gọn đánh động trời đất.
“Rắc rắc!”
Một tiếng sấm như xuyên qua tim vang tận mây xanh, tiếng sau vang cao hơn tiếng trước vài decibel, những tia sét đua nhau rạch ngang bầu trời.
Âm thanh đó…
Đều chấn động vào tận tim hết thảy những nhân sĩ truyền thừa của giang hồ có mặt ở đó.
Chấn động hết thảy những con lừa trọc trong Phật đường.
Đương nhiên, cũng chấn động lão tăng!
Đây là cái gì vậy?
Một nghi thức báo trước à?
Cũng giống như trước khi nha môn xử lý phạm nhân thời phong kiến, đều sẽ kêu lên một tiếng ‘Uy vũ!’ trước khi thăng đường.
Cũng như trước khi hành hình tử tội trên pháp trường, đao phủ sẽ ngậm một hớp rượu, sau đó phun lên lưỡi dao!
Tất cả đều có tác dụng!
Đó chính là, làm cho đao bén hơn, càng sắc bén, thì khi đầu lìa khỏi cổ, sẽ không kịp cảm thấy đau đớn!
Âm thanh này… cũng như vậy!
Cho nên…
Đến lúc rồi!
Vu Kiệt vung tay phải lên, năm ngón tay như năm ngọn núi liền dãy, nhất tề chỉ lên trời!
Lốc xoáy quay cuồng nhắm ngay đỉnh đầu lão tăng!
Vẻ mặt anh càng trở nên nghiêm nghị.
Cuồng phong thổi tung gấu áo của anh.
Máu tươi nhuộm đỏ áo.
Cao tinh thư sau lưng, đang chờ đợi~
Vu Kiệt: “Ấn chữ Phong… Khóa lôi!”
“Giáng sấm sét!”
“Oanh sát!”