Trong lúc Nham Long nhìn thấy một nhóm chiến sĩ mặc vũ trang xông vào võ quán của Long Môn thì hắn tưởng thủ đô đã biết đến sự tồn tại của hắn, và đám người này được cử đến bắt hắn…
Vì vậy, hắn bỏ chạy. Bởi vì, một người không thể đấu lại với cả một nước.
Lý trí nói cho hắn biết, báo thù thì được nhưng nếu vì báo thù mà bại lộ hành tung và làm mất tiền đồ của mình thì bản giao dịch này không đáng, thật sự không đáng chút nào!
Và sau khi hắn biết muốn vượt qua ngọn núi lớn này phải mất rất nhiều thời gian mới rời đi được thì hắn đã quyết định… Đó là giết hết đám người đuổi theo mình.
Và rồi Hứa Tình Phong là khu vực ba của Huyết Cương Bắc Băng đã trở thành ‘quả bom’ của hắn. Hắn lợi dụng Hứa Tình Phong để giết chết tất cả đám người đuổi theo mình.
Thậm chí hắn còn chuẩn bị đợi ở khu vực gần, đợi những chiến sĩ đuổi theo mình sẽ bị nổ chết. Lúc không còn thời gian phản ứng, hắn nhanh chóng ra tay giải quyết đám người này.
Nhưng hắn không thể ngờ….
Đám chiến sĩ Long Tiễn không đến mà chỉ có Lang Vương, người đã giết chết Thanh Xa người con gái hắn yêu.
Hơn nữa… Lang Vương chỉ đến một mình.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh, trong ánh mắt Nham Long lập tức toát lên sát ý.
Vương Huệ ở phía sau hắn nhìn về phía Vu Kiệt mà có chút hoảng sợ. Cô ta không biết tại sao mình lại đi theo kẻ ác ma như Nham Long nhưng cô ta chỉ biết suy nghĩ duy nhất hiện giờ trong lòng mình.
Chết! Cô ta muốn Vu Kiệt chết!
Muốn cho cái tên sỉ nhục mình, muốn cái tên để cho Dương Cẩm Tú mà cô ta luôn khinh bỉ được đà giẫm lên đầu cô ta phải chết.
Cảm nhận được sự run rẩy và điên cuồng trong nội tâm Vương Huệ, khóe miệng Nham Long toát lên nụ cười cao ngạo: “Sao… Cô không đợi được mà muốn hắn chết ngay lập tức… Đúng không?”
“Đúng… Đúng thế!”, Vương Huệ ánh mắt hung dữ, trợn trừng mắt như kiểu sắp rơi con ngươi ra ngoài.
“Yên tâm đi! Hắn sẽ chết thôi”, nói xong, Nham Long đi về trước một bước rồi đẩy Vương Huệ ra sau, sau đó cởi áo ngoài của mình ra.
Một giây sau, chiếc áo mỏng bao bọc làn da đồng cuồn cuộn cơ bắp xuất hiện trong không trung.
Sau đó, một con dao dắt ở hông, hắn xuất hiện trước mặt Vu Kiệt.
Con dao đó có màu đỏ, rõ ràng là còn in lại vết máu khiến Vu Kiệt nhớ lại trước đó.
Ở bên tai anh văng văng câu nói của một người thanh niên tổ chức Đệ Nhất nói trong phòng lớn của nhà họ Lý.
“Ông Hoàng…. Chết rồi”.
“Rắc rắc”, tiếng xương tay vang lên.
Nắm đấm của Vu Kiệt đã không kìm chế được, sức lực toàn thân trong lúc này như ngưng tụ xung quanh anh, mắt anh cũng biến thành màu đỏ đến nơi rồi.
“Con dao này chính là vũ khí mày dùng để giết ông Hoàng, đúng không?”, Vu Kiệt lạnh lùng hỏi.
“Ông Hoàng?”, vừa lên tiếng mà Nham Long không ngờ Vu Kiệt lại hỏi câu này.
Hắn hếch mắt lên, chau mày lại rồi làm ra vẻ suy tư. Ngẫm nghĩ một chút, sau đó cười mỉa, nói: “Ý mày nói là lão già không biết điều, sống ở làng chài ven biển hả? Hóa ra, ông ta tên là ông Hoàng”. .
Kiếm Hiệp Hay
“Ha ha… Như vậy có thể thấy tao đã giết một người rất quan trọng của mày. Nhưng, tao vốn không định giết ông ta, chỉ tại ông ta không nghe lời thôi. Tao hỏi một câu thì ông ta mắng tao một câu”.
“Con người ý mà, đặc biệt là người già, sống càng lâu thì càng đáng đánh. Ngẫm lại thì dù sao tao cũng giết nhiều người rồi, không thiếu người như ông ta. Vì vậy, tao đã dùng dao này cứa cổ giết chết ông ta. Ha ha, Lang Vương, mày có thấy kích thích không?”
Lời nói vừa dứt thì sát khí sắc bén như phá tan tất cả.
Sự phẫn nộ trong Vu Kiệt như trào dâng.
“Kích…”.
“Thích…”.
“Đúng thế! Đúng là rất kích thích”.
Nham Long thấy phấn khích, lấy dao ở hông ra rồi đặt trong tay rồi bắt đầu đi về phía Vu Kiệt.
Hắn ngập ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Mày biết không? Giết người cũng cần biết cách đấy. Huyết Cương Bắc Băng chúng tao có một cách giết người rất hay, đó là cứa cổ trực tiếp”.
“Tại sao vậy? Nếu như mày được nhìn thì hay biết mấy. Khi mũi dao xẹt qua cổ, cắt động mạch lớn, máu tươi từ vết thương chảy ra như suối. Cảnh tượng đó, thị giác khiến mày cảm tưởng mày đang làm một tác phẩm nghệ thuật vậy”.
“Cổ một người phun máu ra, một nhóm người xếp thành từng hàng rồi máu tuôn ra, lẽ nào không kích thích sao? À phải rồi, người phía sau lão già đó chắc chưa nói với mày, ngoài giết ông ta ra thì tao còn…”.
“Giết hết tất cả người trong làng chài đó, bao gồm cả vợ ông ta nữa”.
“Giết hết!”
“…”.
Cảnh tượng đó, mùi máu tanh đó…
Sát ý! Phẫn nộ! Ý chí chiến đấu! Từng câu nói của hắn không chút tình cảm khiến Vu Kiệt không thể kìm chế được.
Một anh hùng mai phục ở nơi đất khách quê người hơn hai mươi năm mà trong giọng nói của hắn có khác nào đồ vật dùng để kích thích thị giác đâu.
Dựa vào cái gì?
Hắn lấy tư cách ở đâu?
Mà tính mạng của người nước Hoa Hạ lại do hắn định đoạt?
Hắn là cái thá gì?
“Mày đã thành công làm tao phẫn nộ đến phát điên rồi”, lời nói vừa dứt, Vu Kiệt khom người như cây cung rồi huy động tất cả sức lực trong cơ thể sau đó phi nhanh về phía Nham Long. Tốc độ đó nhanh vô cùng, như những vì sao băng.
Nham Long nắm chặt dao rồi cười lạnh một tiếng, nói: “Tao cũng nhẫn nhịn mày rất lâu rồi, đồ khốn”.
Thấy Vu Kiệt ra tay trước, Nham Long từ trước đến nay đều không cảm thấy Vu Kiệt lợi hại là mấy.
Một tên phế vật xuất thân từ chiến trường, ngoài thân thủ hơn người bình thường một chút thì chẳng có gì hơn cả.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là ‘con kiến’ cường tráng một chút thôi.
Trong thế giới của Huyết Cương Bắc Băng, trong thế giới của võ đạo thì chỉ có việc vượt qua giới hạn của thân mình mới chạm đến sức mạnh cực đại.
Còn tại sao Vu Kiệt đánh bại được Hứa Tình Phong thì theo như Nham Long thấy, chẳng qua vì Hứa Tình Phong quá vô dụng, chỉ dựa vào sức mạnh trong cơ thể mà không có chiêu thức gì. Ông ta dựa vào cảnh giới tích lũy nhờ đan dược còn khi đứng trước chiến sĩ nắm chắc kỹ xảo giết người thì ông ta bị đánh bại cũng là rất bình thường.
Còn hiện giờ, hắn dùng thực lực tuyệt đối để chèn ép Lang Vương nổi danh trong truyền thuyết này.
Hắn muốn báo thù cho Thanh Xa đã chết!
Hắn muốn Vu Kiệt phải chết.
“Đi chết đi!”, Nham Long quát lớn một tiếng rồi giơ dao xông lên phía trước.
Hắn cầm dao rồi xông lên, tạo thành nhát chém hình quạt và dồn sức mạnh vào đó. Sau đó hắn tăng tốc độ, chém về cánh tay Vu Kiệt.
Con dao này chỉ cần thoắt cái có thể chém đến cánh tay Vu Kiệt.
Nham Long lộ ra nụ cười điên cuồng. Nhưng…
Trong lúc hắn nhếch mép cười thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, thậm chí là chấn động.
“Người đâu?”, sắc mặt Nham Long biến đổi, Vu Kiệt đến chỗ hắn rất nhanh nhưng lúc hắn chuẩn bị ra tay thì Vu Kiệt lại biến mất.
Tiếp đó…
Hắn không biết rằng, lúc hắn giơ dao lên thì Vu Kiệt đã nhanh chóng lao đến bên cạnh hắn.
Sau đó, một cái tát giòn giã vang lên.
“Bốp”, cái tát giống như tát Hứa Tình Phong vào ba hôm trước, đánh bay Nham Long ra ngoài.
Bất luận mày là Hứa Tình Phong, là Nham Long hay là ai thì đều phải nhận cái tát này…
- ---------------------------