Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuất phát trong đêm.



Ngồi xe jeep của Long Tiễn chạy đến biên cảnh.



Đứng trong rừng rậm vô tận nhìn về phương xa, là một vùng tăm tối, không có lấy một chút ánh sáng.



Vu Kiệt và hai mươi chiến sĩ Long Tiễn võ trang đầy đủ, ngụy trang cẩn thận từ trên xe jeep bước xuống.



Anh cầm kính viễn vọng cẩn thận quan sát từng góc trên đường biên giới, tỉ mỉ từng chút một, không bỏ qua cứ kỳ một động tĩnh nhỏ nào.



Sau khi xác định đã an toàn, anh quay đầu nhìn về phía tài xế đã đưa bọn họ đến đây.



“Chuẩn bị xuất phát!”



Tài xế gật đầu: “Bảo trọng!”



Nói xong, anh ta quay đầu xe, lẳng lặng rời khỏi, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.



Đứng ở đây có thể nhìn thấy được một tấm bia đá được dựng lên cạnh đường biên giới.



Điều này có nghĩa, một khi vượt qua đường biên giới này, sống chết cùng thân phận của bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ nào với Hoa Hạ.



Nhưng không ai lùi bước ngay lúc này.



Đây là nhiệm vụ, cũng là một cơ hội khó có được.



Cơ hội có thể kề vai chiến đấu, chấp hành nhiệm vụ cùng Lang Vương Hoa Hạ đã từng nổi danh khắp bốn phương.



“Lang Vương, hiện tại chúng ta xuất phát ư?”, một chiến sĩ lên tiếng hỏi.



Vu Kiệt cảnh giác nhìn một lượt xung quanh, đột nhiên, anh nhíu mày: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm!”



Một chiến sĩ nói: “Không đúng lắm?”



“Ừm!”



Vu Kiệt gật đầu: “Nếu nói tất cả các tổ chức của giới lính đánh thuê đều nhận được nhiệm vụ, sau đó lập tức xuất phát, thì khu vực xung quanh đường biên giới hẳn sẽ không yên tĩnh như vậy. Bọn họ biết chắc tôi sẽ không dùng máy bay, ca-nô, tàu cao tốc, như vậy cách duy nhất rời khỏi chỉ có thể đi qua biên giới!”



“Theo như tác phong làm việc của đám người này, hẳn là phải bố trí bẫy rập xung quanh đây mới đúng”.



Nghĩ nghĩ, Vu Kiệt dừng lại một chút, rồi nói: “Không đúng, có gì đó không đúng!”



“Lang Vương, có phải anh nghĩ nhiều rồi không?”, một chiến sĩ tỏ vẻ khó hiểu hỏi.



Đã từng bảo vệ đường biên giới một khoảng thời gian, xuất phát từ lòng tự tôn dân tộc, hơn nữa, trong khoảng thời gian bọn họ đóng quân, căn bản không có bất kỳ ai đến gây chuyện, cho nên mỗi một chiến sĩ trong đội đều cảm thấy điều Vu Kiệt nói không có khả năng xảy ra.



Ai dám mai phục ngoài biên giới Hoa Hạ chứ?



Ăn gan hùm mật gấu à?



Phải biết, hằng năm, người của Long Tiễn đều được điều đến biên cảnh chấp hành nhiệm vụ canh gác.



Mà truyền kỳ về các chiến sĩ của Long Tiễn, ví bọn họ như Thần, đã sớm làm mưa làm gió tại biên cảnh giáp ranh với các nước láng giềng.



Nhất là năm năm trước, tin tức một mình Lang Vương đuổi giết đội lính đánh thuê Địa Ma, tiêu diệt toàn đội gồm 30 tên lính đánh thuê truyền ra ngoài, trong suốt năm năm, không có bất kỳ ai dám xâm phạm biên giới Hoa Hạ.



Chưa kể, biên giới Hoa Hạ rộng lớn như vậy, dù biết rõ điểm xuất phát ở gần trại Tuyết, nhưng muốn xác định được vị trí Vu Kiệt có khả năng xuất phát trong thời gian ngắn, hơn nữa còn thiết lập mai phục, chuyện này không thể hoàn thành chỉ trong một ngày được.



Hơn nữa, đối phương cũng cần có đầy đủ bản đồ phòng thủ của đội Long Tiễn tại biên giới, từ đó lựa chọn con đường tránh khỏi truy kích, cũng như chừa lại đường lui cho mình.



Không có bất kỳ đội lính đánh thuê nào không vạch sẵn kế hoạch rút lui trước khi chấp hành nhiệm vụ.



Chỉ riêng đều này đã chắc chắn không được.



Vu Kiệt trầm mặc: “Vì đảm bảo an toàn, trước không nên gấp gáp xuất phát, bốn người thành một tổ, tìm vị trí cao, cẩn thận quan sát động tĩnh từng ngóc ngách”.



“Vậy còn anh?”



Vu Kiệt lấy ra một cây dao găm từ trong túi, kẹp giữa năm ngón tay, nhìn về phía rừng rậm, trầm giọng nói: “Tôi đi dò xét”.











Vì để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hành động lần này, Vu Kiệt không cho phép bất kỳ mối nguy nào tồn tại tạo thành cản trở, gây lãng phí thời gian của bọn họ.



Kéo dài thêm một giây, ông nội sẽ nguy hiểm thêm một phần.



Thân hình anh linh hoạt như báo săn, dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên qua rừng rậm, mỗi một bước đều cực kỳ cẩn thận, dù là người bên cạnh cũng rất khó nghe thấy được tiếng bước chân của anh.



Người đạt đến tu vi Hóa Kình rất dễ dàng khống chế hơi thở của bản thân.



Còn những đội viên khác, việc mà bọn họ cần làm lúc này chính là: Yểm hộ Vu Kiệt.



Một khi xảy ra tình huống bất ngờ, bọn họ phải bảo vệ an toàn của Vu Kiệt trước tiên, đương nhiên, việc này có lẽ… hơi dư thừa.



Cánh rừng này không lớn, nhưng cũng không nhỏ.



Độ khoảng nửa tiếng sau, mây đen bị xua tan, ánh trăng lần nữa chiếu sáng khắp khu rừng, một tiếng động rất nhỏ khiến Vu Kiệt chú ý.



Tại một mô đất có lùm cây bao quanh, kính phản quang của súng bắn tỉa bị ánh trăng chiếu vào, tạo thành tia khúc xạ.



Tên lính đánh thuê kia cũng không nói gì thêm, vì tiền, hắn chỉ có thể im lặng chịu đựng.



“Chỉ tiếc là…”, hắn cảm thán một tiếng: “…không thể gặp được Lang Vương Hoa Hạ, suốt năm năm qua, giới lính đánh thuê vì hắn mà mất việc, hại chúng ta trải qua cuộc sống không mấy tốt đẹp, nếu hắn mà ở đây, tôi nhất định sẽ đập đầu hắn cho hả giận”.



“Vậy à?”



Ngay khi hắn vừa dứt lời thì một âm thanh lạnh lùng mà âm u đột nhiên vang lên sát bên tai hắn.



Trong đêm đen…



Giữa kẽ lá…



Một đôi mắt sói phát ra u quang.



Mi muốn Lang Vương Hoa Hạ?



Hắn đến rồi!



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK