Tại cổng bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô.
Tuệ Tứ đứng hiên ngang ở đó, trên người hắn ta mặc một chiếc áo cà sa màu trắng. Với tư cách là người đứng đầu Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sư, hiển nhiên, nhiệm vụ đến đón thầy của mình về sẽ do hắn ta đảm nhiệm.
Lại nói, Tuệ Tứ cũng rất thích làm việc này.
Sao băng xẹt qua phía cuối chân trời, nhưng không phát ra thứ ánh sáng chói mắt, điều đó chứng minh vào thời điểm hiện tại, trên thế gian này không có bất kỳ một vị Thánh Nhân nào qua đời, đây quả thực là tin tức đáng chúc mừng.
Thế nên, Tuệ Tứ cũng có chút vui vẻ.
Ở một khía cạnh nào đó, đây là lần đầu đối chiến giữa truyền nhân của Giang Hồ Phái cổ xưa và truyền nhân của Quốc Phái, tuy rằng không có thành tích quá nổi bật, thế nhưng trên cơ sở hai bên cùng đồng quy vu tận, thầy của hắn ta lại giết được một tên cường giả phong Thánh của Huyết Cương Bắc Băng, vậy nên, so ra, trận này chùa Hàn Sơn thắng.
Mưa vẫn không ngừng rơi.
Trận mưa to này đã càn quét qua thủ đô suốt ba tháng, tạnh rồi lại mưa, không có quy luật rõ ràng, cứ như muốn mưa lúc nào thì mưa, ngay khi người ta còn chưa kịp chuẩn bị, đã bất ngờ ập đến, vừa giơ tay nhấc chân thì trời đã đổ mưa, tuy nhiên, hiện tại không có bất kỳ một giọt mưa nào rơi trên người Tuệ Tứ.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng, trong tòa nhà bệnh viện cũng vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tuệ Tứ ngẩng đầu, nhìn về phía đó, hắn ta thấy có hai người đàn ông theo sau một võ giả trông có vẻ tài giỏi của Quốc Phái, bọn họ đi đến trước mặt hắn ta.
Người thanh niên kia tên là Hành Thất, là đệ tử nổi bật nhất trong số những thiên tài được Quốc Phái bồi dưỡng từ nhỏ, với thực lực mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên, anh ta đã trở thành thủ lĩnh.
Có điều, khi biết được quyết định cuối cùng của Quốc Phái, mặc dù vị thủ lĩnh này đã từng nhận nhiều sự hỗ trợ của Quốc Phái, nhưng vẫn khó có thể chấp nhận, thế nên vẻ mặt anh ta cực kỳ khó coi.
Anh ta đứng đối diện Tuệ Tứ, không có ý định duỗi tay ra bắt tay, hai tay cũng không hề chắp trước ngực, trầm giọng nói: “Chào Thánh Tử!”
Tuệ Tứ: “Thầy của tôi đâu?”
Hành Thất thản nhiên nói: “Còn chưa tỉnh!”
Tuệ Tứ: “Tôi có thể cõng thầy về chùa Hàn Sơn chữa trị”.
Hành Thất: “Tôi cũng không nói muốn ngăn anh vào trong”.
Nghe nói thế, Tuệ Tứ có hơi khó hiểu, nếu không có ý định ngăn cản thì cần gì nói nhiều như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy làm vậy quá mức nhàm chán à?
Hắn ta thật sự không thích cách nói chuyện lòng vòng của người thế tục.
Vì vậy Tuệ Tứ gật đầu với Hành Thất một cái, sau đó cúi đầu, nghiêng người muốn vượt qua anh ta, đi vào trong bệnh viện, nhưng hắn ta vừa nhấc chân thì có hai người đàn ông trung niên bước tới, cản đường hắn ta.
Một người là Lý Nam.
Người còn lại là Mục Vực.
Tuệ Tứ trầm mặc, lại cúi đầu, nghiêng người, muốn tránh sang bên khác, đi vào trong.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại bị ngăn cản.
Bất kể hắn ta có né tránh thế nào, muốn lách người qua kiểu gì thì cũng bị hai người đàn ông trung niên kia ngăn cản.
Có đôi lúc, không cần lên tiếng, chỉ từ hơi thở cùng ánh mắt của đối phương cũng có thể nhìn ra một vài điều, ví dụ như thân phận, tuổi tác, kinh nghiệm.
Cuối cùng, Tuệ Tứ không có ý định đi vòng qua nữa, trong lòng hắn ta đột nhiên có một chút uất ức, rõ ràng hai người trước mặt hắn ta chỉ là người thường, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn ta lại không thể làm gì được bọn họ.
Bởi vì hắn ta là một võ giả.
Trong võ giới, nếu võ giả tự tiện ra tay với người thường, cũng có nghĩa là đã phạm vào điều cấm kị.
Có lẽ sẽ có một số ít người cảm thấy có thể học theo cách làm của Vu Kiệt trên sàn đấu tại nhà họ Lâm, nhưng nếu thật sự trải qua, thì sẽ biết, trong điều kiện không sử dụng kình lực, võ giả và người thường cũng không khác gì nhau.
Đừng quên…
Ngoại trừ thân phận võ giả, trong thế tục, Vu Kiệt còn là người có tố chất thân thể đạt đến giới hạn, không ai có thể vượt qua được.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng, Tuệ Tứ quyết định không thử làm như vậy.
Hắn ta nhìn Lý Nam, bên tai không ngừng vang lên tiếng mưa rơi: “Kéo dài thời gian như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!”
Mục Vực lên tiếng trước: “Chỉ muốn nói vài lời mà thôi!”
Tuệ Tứ thầm kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Mời thí chủ nói!”
Lý Nam nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
Lúc này đây, trong mắt ông ấy tràn đầy lửa giận, Lý Nam siết chặt nắm đấm, hận không thể bẻ đầu tên hòa thượng trước mặt, hoàn thành chuyện mà vừa nãy ông ấy muốn làm trong phòng bệnh.
Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nhịn xuống.
“Thật ra, tôi không hề muốn nói chuyện với đám hòa thượng miệng lúc nào cũng ngã phật từ bi, có đôi khi, hành vi của các người cứ hết lần này đến lần khác chạm đến điểm mấu chốt của tôi. Không biết sau ngày hôm nay, chuyện như vậy có còn xảy ra nữa không, tôi cũng không biết đám lừa trọc cứ hở chút là vì muôn dân trăm họ các người rốt cuộc muốn gì”.
“Hôm nay, ở đây, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu: Món nợ của vợ tôi hai mươi năm trước, tôi sẽ không bao giờ quên, chùa Hàn Sơn các người nợ tôi, có một ngày, tôi sẽ đích thân đòi lại”.
“Thầy của cậu, sư tổ của cậu, đám súc sinh của La Hán đường, tôi đều nhớ kỹ, hiện tại tôi chưa bộc phát, không phải vì tôi sợ các người, mà là vì sự yên ổn của đất nước, nên mới không gây chiến. Thế nhưng, nếu có một ngày, các người buộc nhà họ Lý đến bước đường cùng, tôi sẽ không ngại cho đám võ giả các người nếm thử một chút thủ đoạn”.
“Trong thế tục, có thứ vũ khí đủ để phá hủy cả một thành phố!”
Mấy chữ cuối cùng khiến mí mắt Tuệ Tứ khẽ run lên.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Nam.
Bầu không khí bất chợt có thêm một luồng sát khí.
Hành Thất siết chặt nắm đấm, giữa hai chân đã thiết lập xong trận pháp, nhưng hắn ngẫm nghĩ, cũng hiểu được, việc này không thể.
Dù có ngu xuẩn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức công khai phạm phải cấm kị ngay trước mặt người trong võ giới.
Tuệ Tứ nhướng mày, giọng điệu có chút mỉa mai: “Chẳng phải ông Lý đây đã ra tay rồi sao, lợi dụng thủ đoạn của thế tục, chặt đứt tất cả các nguồn vật tư từ ngoại giới của chùa Hàn Sơn, đồng thời còn làm mất uy tín chùa Hàn Sơn trong thế tục”.
“Cái gọi là “vì sự yên ổn của đất nước” mà ông Lý đề cập chẳng phải cũng giống như câu ngã phật từ bi hay sao? Ông Lý có biết thủ đoạn của mình đã khiến bao nhiêu người nghèo được chùa Hàn Sơn bố thí phải chịu đói hay không? Ông có biết bao nhiêu người già đáng thương phải mất đi tín ngưỡng hay không? Và biết bao nhiêu…”
“Đủ rồi!”
Hắn ta còn muốn giải thích thêm, nhưng vừa nói được một nửa thì đã bị Lý Nam vô tình cắt ngang.
Ánh mắt Lý Nam trở nên lạnh lẽo, ông ấy bật cười, cả giận nói: “Đừng có so tôi và đám hòa thượng các người, các người không biết xấu hổ, nhưng tôi biết. Lấy tiền của người khác đi tô điểm cho đức hạnh của mình, lại còn diễn một cách quang minh chính đại như vậy, mà cũng dám nói ra à?”
“Thật xin lỗi, người già trong thế tục chúng tôi có con cái làm bạn bên cạnh, không cần đám lừa trọc các người đi an ủi, đừng quá đề cao chính mình, cũng đừng tự cho là đúng, thiếu các người thì trái đất cũng vẫn quay mà thôi!”
“Một khi đất nước này mất đi, thử hỏi chùa Hàn Sơn các người phát triển thế nào?"
“Mặt khác, thay tôi nói với trụ trì chùa Hàn Sơn của các người một câu”.
Đột nhiên bị mắng xối xả, khiến Tuệ Tứ cảm thấy vô cùng bực tức, nhưng hắn ta lại không cách nào mở miệng được.
Hắn ta đành phải chịu đựng cơn giận, nói: “Mời nói!”
Lý Nam: “Chuyện Dương Cẩm Tú, con dâu tôi bị các người mời lên núi, tôi sẽ không để yên đâu, tôi chỉ cho chùa Hàn Sơn các người hai lựa chọn…”
“Thứ nhất, ngoan ngoãn đưa con bé xuống núi, nếu thiếu một sợi tóc, hay mắc phải một chút bệnh tật gì, nhà họ Lý chắc chắn sẽ điều động toàn bộ lực lượng dẹp yên chùa Hàn Sơn, tôi lặp lại một lần nữa những gì… đã từng nói, thái độ của ông cụ là như vậy, thân là bố chồng, thái độ của tôi cũng sẽ không khác!”
“Hôm nay, ở đây, tôi chỉ muốn nói với cậu một câu: Món nợ của vợ tôi hai mươi năm trước, tôi sẽ không bao giờ quên, chùa Hàn Sơn các người nợ tôi, có một ngày, tôi sẽ đích thân đòi lại”.
“Thầy của cậu, sư tổ của cậu, đám súc sinh của La Hán đường, tôi đều nhớ kỹ, hiện tại tôi chưa bộc phát, không phải vì tôi sợ các người, mà là vì sự yên ổn của đất nước, nên mới không gây chiến. Thế nhưng, nếu có một ngày, các người buộc nhà họ Lý đến bước đường cùng, tôi sẽ không ngại cho đám võ giả các người nếm thử một chút thủ đoạn”.
“Trong thế tục, có thứ vũ khí đủ để phá hủy cả một thành phố!”
Mấy chữ cuối cùng khiến mí mắt Tuệ Tứ khẽ run lên.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Nam.
Bầu không khí bất chợt có thêm một luồng sát khí.
Hành Thất siết chặt nắm đấm, giữa hai chân đã thiết lập xong trận pháp, nhưng hắn ngẫm nghĩ, cũng hiểu được, việc này không thể.
Dù có ngu xuẩn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức công khai phạm phải cấm kị ngay trước mặt người trong võ giới.
Tuệ Tứ nhướng mày, giọng điệu có chút mỉa mai: “Chẳng phải ông Lý đây đã ra tay rồi sao, lợi dụng thủ đoạn của thế tục, chặt đứt tất cả các nguồn vật tư từ ngoại giới của chùa Hàn Sơn, đồng thời còn làm mất uy tín chùa Hàn Sơn trong thế tục”.
“Cái gọi là “vì sự yên ổn của đất nước” mà ông Lý đề cập chẳng phải cũng giống như câu ngã phật từ bi hay sao? Ông Lý có biết thủ đoạn của mình đã khiến bao nhiêu người nghèo được chùa Hàn Sơn bố thí phải chịu đói hay không? Ông có biết bao nhiêu người già đáng thương phải mất đi tín ngưỡng hay không? Và biết bao nhiêu…”
“Đủ rồi!”
Hắn ta còn muốn giải thích thêm, nhưng vừa nói được một nửa thì đã bị Lý Nam vô tình cắt ngang.
Ánh mắt Lý Nam trở nên lạnh lẽo, ông ấy bật cười, cả giận nói: “Đừng có so tôi và đám hòa thượng các người, các người không biết xấu hổ, nhưng tôi biết. Lấy tiền của người khác đi tô điểm cho đức hạnh của mình, lại còn diễn một cách quang minh chính đại như vậy, mà cũng dám nói ra à?”
“Thật xin lỗi, người già trong thế tục chúng tôi có con cái làm bạn bên cạnh, không cần đám lừa trọc các người đi an ủi, đừng quá đề cao chính mình, cũng đừng tự cho là đúng, thiếu các người thì trái đất cũng vẫn quay mà thôi!”
“Một khi đất nước này mất đi, thử hỏi chùa Hàn Sơn các người phát triển thế nào?"
“Mặt khác, thay tôi nói với trụ trì chùa Hàn Sơn của các người một câu”.
Đột nhiên bị mắng xối xả, khiến Tuệ Tứ cảm thấy vô cùng bực tức, nhưng hắn ta lại không cách nào mở miệng được.
Hắn ta đành phải chịu đựng cơn giận, nói: “Mời nói!”
Lý Nam: “Chuyện Dương Cẩm Tú, con dâu tôi bị các người mời lên núi, tôi sẽ không để yên đâu, tôi chỉ cho chùa Hàn Sơn các người hai lựa chọn…”
“Thứ nhất, ngoan ngoãn đưa con bé xuống núi, nếu thiếu một sợi tóc, hay mắc phải một chút bệnh tật gì, nhà họ Lý chắc chắn sẽ điều động toàn bộ lực lượng dẹp yên chùa Hàn Sơn, tôi lặp lại một lần nữa những gì… đã từng nói, thái độ của ông cụ là như vậy, thân là bố chồng, thái độ của tôi cũng sẽ không khác!”
“Thứ hai, chăm sóc con dâu tôi thật tốt, đừng có bắt con bé ăn mấy thứ đồ chay của các người, cho ăn thịt, phải là loại thịt thượng hạng, xin con bé ngoan ngoãn chờ ở đó…”
“Đợi con trai tôi lên chùa đón… con bé về!”
Nếu làm khác…
Tất san bằng chùa Hàn Sơn!
----------------------------