Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178: Cuộc chiến bắt đầu 2




Chẳng mấy chốc chàng trai có tên là Độc Xà với khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đã khoác lên một bộ trang phục trông rất giản dị và thoải mái khác, cậu ta bước lên một chiếc xe địa hình rồi phóng nhanh theo hướng đường quốc lộ phía ngoại ô đến ngã tư đường cao tốc cách đó 20 km.



Gia tộc Rothschild chỉ cách trung tâm thủ đô hơn 30 km, từ đây đến ngã tư đường cao tốc cũng chỉ có 20 km.



Nhưng vị trí của Vu Kiệt lúc này cách ngã tư đường cao tốc đến hơn 50 km, cũng may là ông cụ Hoàng đã để lại cho anh một chiếc xe máy trước khi rời đi.



Người đang lái xe máy là một thanh niên bản địa giản dị chất phác, vì bất đồng ngôn ngữ nên suốt chặng đường cả hai người đều không nói gì.



Khoảng một tiếng rưỡi sau, thanh niên đó đưa Vu Kiệt đến nơi mà ông cụ Hoàng đã dặn dò trước. Đứng dưới chân núi, Vu Kiệt tìm được một vị trí ẩn nấp khá tốt rồi bắt đầu lắp ráp các bộ phận linh kiện của súng bắn tỉa có độ chính xác cao được bao bọc trong một túi quân trang chống nước.



Từ đây nhìn lên phía trên bên phải sẽ thấy có đường quốc lộ thông với đường cao tốc, còn trạm kiểm soát nằm ở dưới chân một ngọn núi khác, phía trước ngọn núi giống như lời Ông cụ Hoàng nói, là một cái hồ lớn!



Hôm nay trên mặt hồ không còn lung linh óng ánh như trước nữa, bầu trời thì ảm đạm còn có sương mù và mưa phùn. Không biết có phải là do gia tộc Rothschild điều động các mối quan hệ hay không mà trên đường xe cộ đi lại rất ít, hơn nữa nhân viên ở trạm kiểm soát cũng chỉ có vài người!



Ngoài ra còn có hơn mười thanh niên mặc tây phục màu đen nối tay nhau bao quanh tứ phía trạm kiểm soát, nghiêm ngặt kiểm tra các phương tiện ra vào.



Năm phút sau, Vu Kiệt đã lắp ráp xong khẩu súng bắn tỉa cao cấp kia, anh ôm súng trên tay, lấy lọ thuốc chống côn trùng ra và xịt lên người, sau đó đeo lần lượt các thiết bị liên quan là dao găm và đạn, còn những thứ không có tác dụng thì vứt đi!



Ngay sau đó anh leo lên phía trên, tốc độ cực kỳ nhanh!



Chỉ trong vòng mười phút anh đã leo đến lưng chừng núi, tìm một khu rừng rậm rạp để ẩn nấp, anh bố trí xong khẩu súng bắn tỉa kia liền cầm kính viễn vọng nhìn sang phía ngọn núi đối diện.



Đây là một trận chiến thầm lặng!



Là một người thợ săn, anh sẽ không dễ dàng để lộ bản thân mình trước tầm nhìn của kẻ địch.



"Đến rồi…"



Cũng không biết đã đợi bao lâu, chính lúc Vu Kiệt chuẩn bị bóp cò công kích những tên bảo vệ do gia tộc Rothschild bố trí ở trạm kiểm soát nhằm tạo ra một cảnh hỗn loạn để thu hút sự chú ý, anh chợt nhìn thấy mười tay súng bắn tỉa cũng mặc trang phục ngụy trang trên ngọn núi đối diện, tay vác súng bắn tỉa đang leo lên núi.



Vu Kiệt nheo mắt, ngón trỏ đã đặt sẵn trên cò súng, theo sát chặt chẽ mười cái bóng kia.



Ở bên kia, Độc Xà đang tìm kiếm vị trí để đặt súng bắn tỉa, căn bản không hề xem Lang Vương ra gì.



Từ tai nghe truyền đến giọng nói của Thanh Xa.



“Tìm được Vu Kiệt chưa?”, trong phòng làm việc Thanh Xa trầm giọng hỏi.



"Vẫn chưa tìm được, trên đường xe bị hỏng phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới sửa xong. Vừa rồi em cũng đã hỏi bảo vệ ở trạm kiểm soát, họ nói rằng vẫn chưa tìm thấy người khả nghi nào cả, Lang Vương chắc là vẫn đang đi giữa đường!”, Độc Xà suy đoán nói.



"Giữa đường?"



Thần kinh Thanh Xa bỗng trở nên căng thẳng: "Cố gắng cẩn thận một chút, có thể là các cậu đã bị bại lộ rồi!"



"Cái gì? Bại lộ?"



Khi nghe thấy hai chữ này, Độc Xà vô thức dừng lại và nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh ngắt. Sau đó cậu ta nói với vẻ không tin tưởng: "Lão đại, chị có phần xem trọng Lang Vương quá rồi. Năm năm trước hắn có thể rất mạnh, nhưng chị đừng quên rằng suốt năm năm qua hắn luôn sống trong tù. Dù là trình độ chiến đấu hay khả năng phản ứng, hắn đều kém xa so với những người trẻ tuổi chúng em!"



Năm ngoái, Độc Xà là một nhân tài vừa được Thanh Xa tuyển chọn gia nhập vào Địa Ma, cậu ta không trải qua trận chiến vào năm năm trước cho nên không hề xem Lang Vương ra gì.



Nhưng Thanh Xa lại không nghĩ như vậy: "Vẫn là câu nói ấy tặng cho các cậu, nhất thiết đừng coi thường hắn, khinh thường hắn sẽ là thất bại đầu tiên đấy!"



"Không thể nào, lão đại, chị đừng quên thị trấn cách đây bao xa. Cho dù hắn có giết xong đám người ở đó rồi lập tức dịch chuyển mục tiêu và đi đường vòng tới đây thì ít nhất hắn cũng phải đi bộ hơn 60 km. Cho dù là hắn có đi ô tô thì cũng không thể đến sớm hơn bọn em, nên là hắn không thể nào đang ở đây!"



"Nếu hắn đang ở đây vậy thì bọn em đã bị bại lộ trước tầm ngắm của hắn..."



"Bùm!"



Đúng lúc cậu ta đang nói nửa chừng thì bỗng một tiếng súng đột ngột vang lên!



"Không hay rồi!"



Đầu dây bên kia, Thanh Xa nghe thấy tiếng súng, sắc mặt liền thay đổi, cô ta đang định nhắc nhở, còn chưa đến giây tiếp theo thì từ tai nghe đã truyền đến tiếng đạn "bụp" xuyên qua trán, tiếp theo là tiếng thi thể ngã xuống đất!



Cậu ta chết rồi!



Trả lời câu hỏi của cậu ta!



Cậu ta thực sự đã bại lộ dưới tầm ngắm của Vu Kiệt.



Độc Xà đã chết rồi.



Viên đạn đầu tiên trực tiếp bắn vào đầu.



Trong phút chốc, bầu không khí im lặng trên núi bị phá vỡ.



Các nhân viên bảo vệ quanh trạm kiểm soát đang khám xét các phương tiện đi qua ngay lập tức rút súng ra và lao đến ngọn núi phía đối diện, nơi nghe thấy tiếng súng.



Chín tay bắn tỉa còn lại cũng lập tức nằm xuống đất, trán bọn chúng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.



"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"



"Hắn ở đâu?"



"Hắn sao có thể đến đây nhanh như vậy?"



Chín người đều sững sờ trước phát súng này.



"Đừng ồn ào nữa, tìm chỗ khuất để nấp ngay!"



Thanh Xa vội vàng ra lệnh qua tai bộ đàm, lúc này cô ta mới thật sự nhận ra tốc độ của Vu Phong!



Hơn một giờ trước, tin tức chết chóc từ thị trấn cách đó hơn 60 km được truyền đến.



Chỉ sau ngần ấy thời gian vậy mà hắn có thể vượt qua được quãng đường xa đến vậy và đến được đây, bị số lượng lớn bảo vệ của gia tộc Rothschild truy lùng mà vẫn có thể ẩn mình như ma trong núi và bắn phát súng đó!



Lang Vương đúng là Lang Vương!



"Bùm!"



Nhưng khi cô ta vừa dứt lời thì một tiếng súng khác lại vang lên, liên tục vang lên.



"Bụp!"



Một viên đạn nữa lại găm vào đầu tên lính đánh thuê đang nằm bên cạnh thi thể của Độc Xà.



Tiếp ngay sau đó, sắc mặt của tất cả thành viên Địa Ma đang ẩn nấp gần đó đều thay đổi, dù bị sốc nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh dù trong lòng họ đều đang cuồn cuộn sóng lớn.



Tên đó, hắn đang ở đâu?



"Chết tiệt, các người ngây ra đó làm gì? Người quan sát đâu, còn không mau tìm ra vị trí của tên khốn đó, hắn không dùng bộ đàm mà!"



Thanh Xa tức giận đập bàn gầm lên.



"Vâng!"



Ở phía bên kia, người quan sát sau khi nhận được lệnh liền nấp sau tảng đá, lấy ống nhòm ra và thận trọng di chuyển sang phía bên kia, khi anh ta đang chuẩn bị nhìn sang một ngọn núi khác để tìm vị trí của Vu Kiệt cho đội bắn tỉa của mình!



"Bùm!"



Phát súng thứ ba vang lên!



Người quan sát kia ngã xuống đất!



Lúc anh ta di chuyển ở giây đầu tiên, nòng súng của Vu Kiệt đã nhắm chuẩn vào đầu anh ta rồi.



Ngay lúc đó bảy người còn lại đều chết lặng!



Tên này chỉ có một mình mà đã hoàn thành hành động tìm kiếm ba mục tiêu quan trọng và sau đó bắn chết hết chỉ trong năm giây ngắn ngủi. Hắn... hắn sao mà làm được vậy?



Khi Thanh Xa nghe đến phát súng thứ ba, cô ta hoảng hốt ngồi phịch xuống ghế như mất hết sức lực, siết chặt tay ra lệnh: "Từ giờ trở đi, không ai trong bảy người được phép di chuyển. Tôi không cho phép bất kì người nào trong số các các người mất mạng nữa, ở nguyên tại chỗ chờ lệnh của tôi, tôi sẽ lập tức gọi người từ thị trấn trở về hỗ trợ mọi người!"



Nếu chết cũng không thể là người của Địa Ma chết!



Nghĩ như vậy, Thanh Xa vội vàng cầm bộ đàm kết nối với thanh niên tóc đỏ phụ trách bảo vệ gia tộc Rothschild nói: "Lập tức điều người mà mấy cậu phái đi thị trấn trở về đây, nhanh chóng tiến hành truy lùng ngọn núi đối diện trạm kiểm soát trên đường cao tốc, hắn đang ở trong đó!"



Ngay sau đó, từ bộ đàm truyền tới âm thanh khẽ run của thanh niên tóc đỏ: "Không... không được, tôi không làm được!"



"Không làm được, cậu muốn kháng lệnh sao? Lẽ nào còn muốn tôi gọi điện thoại cho trưởng gia tộc của các cậu sao?"



"Không... không phải... là... là... người của chúng ta ở thị trấn... đều đã chết hết rồi..."



"Cái gì?"



"...", Thanh Xa!



Giật mình hoảng hốt!



Thân là thủ lĩnh của Địa Ma!



Nét mặt Thanh Xa tái mét!



Tất cả...tất cả đều đã chết...



Làm sao có thể như thế được?



Cô ta chết lặng!



Lang Vương... không phải ở đây sao?



Vậy thì... ở thị trấn lại là ai?



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK