Chương 644: Trò chuyện cùng mẹ
Cảnh đêm lạnh lẽo, hoang vắng, khu mộ nhà họ Lý chìm trong đêm đen, nhưng con đường lên núi vẫn được chiếu sáng.
Đi rồi!
Lại trở về!
Đi đi về về, cũng chỉ có vài người.
Đối với những người đã… mất, có lẽ có người còn nhớ, nhưng cũng có người sẽ quên đi rất nhiều chuyện đã qua.
Sau một khoảng thời gian ngắn làm bạn bên cạnh ông cụ Lý trong bệnh viện, Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú bị thúc giục rời đi, tranh thủ trước khi về Giang Thành, đến bái tế mẹ của anh một lần.
Có lẽ sợ tức cảnh sinh tình, nên Lý Nam không có ý định đi cùng, mà quyết định dẫn Mạc Vãn Phong quay về nhà họ Lý, giao đám người Trần Sâm do Mật Điệp Tư bắt được cho tổ chức Đệ Nhất.
Thầy Diệp Lâm vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, được thầy Mặc Bạch cứu trị. Tuy rằng có hơi lâu, nhưng thông qua những thứ mà thầy Mặc căn dặn chuẩn bị, hẳn là có thể cứu được hai chân của thầy Diệp.
Ca phẫu thuật thần kỳ diễn ra tại bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô được rất nhiều bác sĩ ngoại khoa, chuyên khoa chỉnh hình xin được đứng ngoài quan sát, thậm chí bọn họ còn mời một vị giáo sư nổi danh trong giới y học đứng ra nói giúp, thế nhưng kết quả cuối cùng là tất cả đều bị mời về.
Hiện tại tầm khoảng tám giờ tối, Vu Kiệt nắm tay Dương Cẩm Tú, bước từng bước chậm rãi trên con đường lên núi lầy lội, đi đến mộ của mẹ anh, là Lưu Ngọc.
Mưa đã tạnh.
Nhưng dù là thế, cũng không cách nào che giấu được cảnh tượng sau cơn mưa này.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cây cỏ mà chỉ ở vùng núi mới có.
Hai người đứng trước ngôi mộ, cùng cúi đầu, liên tục vái ba lần, thái độ vô cùng nghiêm túc và cung kính.
Không ai nói gì.
Sau khi vái lạy xong, Vu Kiệt cắm toàn bộ nhang vào lư hương, từng sợi khói trắng lần lượt bay lên không trung, sau đó dần dần biến mất nơi chân trời.
“Anh à…”
Dương Cẩm Tú nắm lấy tay áo Vu Kiệt.
“Cẩm Tú, có thể xuống núi trước để chờ anh không? Anh muốn ở đây một mình trong chốc lát”.
“Được”.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Dương Cẩm Tú cũng biết hiện tại tâm trạng của Vu Kiệt rất tệ.
Lúc này nên để anh một mình suy nghĩ, đó mới là lựa chọn tốt nhất cho anh.
Có điều…
Cô vẫn có chút lo lắng.
Tuy nhiên, cuối cùng, Dương Cẩm Tú cũng gật đầu, xoay người rời khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, ở cái nơi vắng lạnh này, chỉ còn là một mình Vu Kiệt.
Trước mặt là lư hương khói nhang nghi ngút, dùng để bái tế người mẹ đã mang anh đến thế gian này, thế nhưng anh lại chưa một lần thấy mặt.
Đối với một người mẹ, không thấy được con của mình, sẽ cảm thấy rất đau khổ.
Còn đối với một đứa bé, không được gặp mẹ… ôi, sao mà đau đớn!
Trong mắt không có nước mắt.
Không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên mặt Vu Kiệt.
Bởi vì hiện tại anh cũng không biết nên có cảm xúc như thế nào khi đứng trước ngôi mộ này.
Mất mát?
Bi thương?
Hay phẫn nộ?
Hoặc là không cam tâm?
Anh không biết!
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn biết rất rõ thân phận của mình, anh là một đứa bé được bố mẹ Vu ở thôn Vu Gia nhận nuôi, khi anh lên bốn, anh đã biết được bản thân bị bỏ rơi.
Mặt ngoài, anh vui vẻ với bạn bè, đối đãi với anh trai Vu Sơn như anh em ruột thịt, kính trọng bố mẹ nuôi, phụ từ tử hiếu, nhưng không ai biết rằng trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy rất cô độc, là cảm giác cô độc sinh ra từ sâu trong huyết mạch.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong vô số đêm, Vu Kiệt cũng từng có ý định đi tìm bố mẹ ruột của mình, hỏi bọn họ vì sao lại vứt bỏ anh như vậy? Tự hỏi tương lai của mình sẽ đi về đâu, anh cũng muốn được như những đứa trẻ khác, cùng bố mẹ trò chuyện, hỏi bọn họ xem mình đã sinh ra như thế nào.
Nhưng anh không làm được.
Anh chỉ là con nuôi.
Là đứa trẻ bị vứt bỏ.
Phải hỏi thế nào đây?
Cảm giác cô độc này đã theo chân anh suốt những năm tháng tuổi thơ, cho đến bây giờ, nó vẫn chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tim, hiện tại tìm được bố mẹ, cái cảm giác cô độc kia lại càng sâu sắc hơn.
Chân tướng năm xưa…
Từng chút, từng chút một bày ra trước mặt anh.
Nếu đổi lại là người khác, khi biết được những tin tức này, e là đã sớm gục ngã, nhưng anh vẫn kiên cường cho đến lúc này.
Từng bước, từng bước vạch mặt kẻ thù.
Cẩn thận từng chút một bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.
Anh giành lại ông nội từ tay Diêm Vương.
Anh mang bố đang cận kề cái chết vì tai nạn xe cộ trở về.
Anh liều lĩnh trả một cái giá đắt để cứu lấy người mình yêu.
Nhưng… rốt cuộc, anh vẫn không gặp được mẹ ruột của mình.
Ai có thể cảm nhận được nỗi cô độc này?
Không ai cả!
Chỉ có bản thân Vu Kiệt hiểu rõ.
Cuối cùng, sau mười phút trầm mặc, nước mắt cũng không khống chế được trào ra từ khóe mắt anh, lăn dài theo gò má.
Vu Kiệt giơ tay áo lên, xoa xoa khóe mắt, thân thể từ từ ưỡn về phía trước, khom gối.
Một tiếng “phù”, anh quỳ xuống trước mộ.
Âm thanh dần dần nhỏ đi, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào từng chữ khắc trên bia mộ, làm cách nào cũng không gọi ra được một tiếng “mẹ”.
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt có vẻ phức tạp.
“Thật ra thì lần đầu tiên gặp bố cũng vậy, cảnh tượng cũng không khác gì mấy, con vẫn không cách nào gọi bố được, thật xin lỗi”.
“Người đã sinh ra con, nhưng bố mẹ Vu mới là người nuôi con lớn, xin người thứ lỗi”.
“Từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, con đã biết mình bị bỏ rơi, cho nên…”
“Con thật sự không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào, khi còn bé, con từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp người, con tưởng tượng thấy con ôm lấy người, khóc hỏi người vì sao lại vứt bỏ con, nhưng giờ thì… có lẽ mong mỏi từ bé của con sẽ không bao giờ thành hiện thực”.
“Mối thù của người, con đã thay người báo, đám người ác độc của chùa Hàn Sơn đã nhận lấy hậu quả thích đáng, Trần Sâm – kẻ tự tay giết người cũng đã bị tổ chức Đệ Nhất mang đi, xin người hãy yên nghỉ!”
“Nhờ phúc của người, con sống rất tốt, con đã tìm được cho người một cô con dâu ngoan ngoãn, hiền lành, cô ấy tên là Dương Cẩm Tú, người ở trên trời xin hãy phù hộ cho con của con trong tương lai được khỏe mạnh, chúng con sắp kết hôn rồi, đến lúc đó, con nhất định sẽ dẫn cô ấy đến kính rượu cho người ngay trong ngày kết hôn”.
“Trước khi đến đây, ông nội có nhờ con chuyển lời cho người, ông nói, người là một người mẹ tốt, con cũng thấy vậy, trên đời này, không có ai tốt hơn so với người, vì con bị ngạt, người đã bất kể bản thân còn đang trong giai đoạn hậu sản mệt mỏi, liều mạng đi tìm con, suy cho cùng, cũng bởi vì con mà người mới rơi vào bẫy của người khác, phải mất đi tính mệnh, người… quả thật là một người mẹ rất tốt!”
“Bên cạnh đó, bố cũng nhờ con chuyển lời, ông ấy nói rằng khoảng thời gian tới, e là ông ấy sẽ không có thời gian đến thăm người, tin tức tình báo đang nằm trong tay Mật Điệp Tư và nhà họ Lý cần phải được xác minh, đồng thời, bố đã bỏ mặc tập đoàn suốt một thời gian dài, cho nên mấy ngày nữa, ông ấy cần phải quay về xử lý các công việc trong công ty”.
“Cơ thể bố rất tốt, rất khỏe mạnh, ở trên trời, người chớ nên lo lắng, con sẽ thay người chăm sóc cho ông ấy thật tốt, lại nói, sức khỏe của ông nội cũng đã ổn định, Tuy nhiên, có lẽ phải mất hai năm…”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, nghĩ đến tương lai, anh cũng không biết nên tiếp nhận sự thật này như thế nào, Vu Kiệt nghẹn ngào, những lời định nói phút chốc nuốt hết vào bụng.
Nói rồi lại nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter nha
Nói ra hết những lời muốn nói.
Vu Kiệt mỉm cười: “Được rồi, cũng không biết nên nói gì nữa, trời đã khuya, người hãy yên nghỉ đi, con phải đi, con phải đến túc trực linh cửu cho ông Lưu, đợi sau khi tiễn ông Lưu đến nơi chôn cất, con sẽ quay về!”
“Đến lúc đó, con sẽ dành thật nhiều thời gian để trò chuyện với người, nói với người mấy chuyện… hư hỏng lúc con còn bé!”
“Còn có Vu Sơn, anh trai con!”
“Nào là đến trường quên mang sách vở”.
“Về nhà quên mang chìa khóa!”
“Ăn trưa quên mang thẻ, haha…”
“Hẳn là người sẽ thích nghe!”
“…”
“Con đi…”
Nói xong…
Vu Kiệt rời đi.
Anh đi xuống chân núi.
Trịnh Long đã sớm chuẩn bị trà do ông cụ Lý căn dặn, anh ta đứng dưới ngọn đèn đường, rít từng ngụm thuốc, hẳn là đã chờ một lúc lâu.
Dương Cẩm Tú thì ngồi trên xe, mắt khép hờ, tranh thủ nghỉ ngơi.
Vừa nhìn thấy Vu Kiệt, Trịnh Long liền ném điếu thuốc vào thùng rác, bước đến trước mặt anh.
“Anh Kiệt!”
“Ừm!”
Vu Kiệt liếc nhìn Trịnh Long: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe!”
“Tôi biết, anh Kiệt, sau này sẽ bỏ, máy bay đã được chuẩn bị xong, hiện tại chúng ta quay về Giang Thành?”
“Ừm!”
“Về thôi!”