Tiếng nổ mạnh vang lên trong chùa Hàn Sơn.
Tiếng nổ rung động cả đất trời.
Như thể cả ngọn núi đổ sập xuống trong nháy mắt.
Đó là Ấn chữ Sát Phong Thánh Giả tầng thứ bảy Diệp Lâm thi triển ra, dù là sức mạnh hay phạm vi tấn công đều bỏ xa Ấn chữ Sát Mặc Bạch đã thi triển khi chiến đấu với lão hòa thượng, tất nhiên, so với Bạo Tự Ấn cuối cùng lão hòa thượng dồn hết sức thực hiện thì nó vẫn thiếu đi một chút sức mạnh.
Thế nhưng…
Giết Thánh Giả tầng thứ sáu, thế là đủ!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên giữa sườn núi, tiếng vang xa, không chỉ mỗi mình núi Hàn Sơn.
Trong vòng bán kính mấy chục km, tất cả sinh linh tồn tại trên đời đều có thể cảm nhận được chín đạo thánh áp từ chùa Hàn Sơn, lũ thú hoang đã bị ép đến mức không ngóc đầu dậy nổi lại sợ lạnh run cả người, vạn vật đều quay đầu về phía chùa Hàn Sơn để bái lạy.
Cùng lúc đó…
Vu Kiệt cũng nghe thấy!
Một tay anh điều khiển tay lái, sống chết nhìn chằm chằm vào chùa Hàn Sơn nằm ngay trước mắt, từ trấn nhỏ đi tới bây giờ mất đâu đó khoảng hơn hai mươi phút, anh nhấn chân ga hết cỡ, lấy tốc độ một trăm bốn mươi mã lực chạy trên đường núi, cũng may nó là quốc lộ khá dễ đi, tốc độ đó giúp Vu Kiệt có thể đến chùa Hàn Sơn trong thời gian ngắn nhất.
Cảm nhận được tiếng nổ mạnh cùng với lực sát thương ẩn giấu trong đó, tim Vu Kiệt chợt run lên.
“Sư phụ…”
Không ổn rồi!
Nỗi bất an trong lòng liên tục dâng cao.
Anh cũng không biết bây giờ Diệp Lâm đang phải đối mặt với bao nhiêu người, anh chỉ biết rằng mình muốn đến bên cạnh sư phụ, dù rằng chùa Hàn Sơn trước mắt là cạm bẫy bọn chúng đặt ra cho mình thì anh cũng không hề nao núng, dù rằng khí kình trong người anh đã dồn hết vào lúc cứu ông nội, thì có làm sao.
Nói là dùng hết, nhưng cũng không hẳn là chẳng khôi phục lại được tí nào, chỉ là giờ phút này Vu Kiệt vẫn còn rất yếu, khí kình đang quay trở về từng chút một, nhưng mà tốc độ đó toàn toàn không đủ để anh lấy trạng thái cao nhất của mình đi đối mặt với đám người trong chùa Hàn Sơn.
Vì thế…
Anh mang theo khẩu súng bắn tỉa thuộc về mình đến!
“Sư phụ, con đến đây!”
Vu Kiệt nỉ non, trong mắt anh chất chứa sự lo lắng nồng đậm.
Sư phụ Mặc Bạch đã nằm trên giường bệnh, anh không thể chấp nhận để một sư phụ khác, người đã dạy cho mình võ đạo cũng nằm xuống như thế.
Chẳng mấy chốc Vu Kiệt đã đến rất gần.
Với tốc độ này, căn bản không tới nửa tiếng nữa anh sẽ đến dưới chân núi Hàn Sơn.
Nhưng anh không chạy thẳng đến ngọn núi đó mà men theo quốc lộ rồi dừng lại ở đoạn đường lên núi, anh xuống xe đi bộ, cầm theo khẩu súng vọt vào rừng.
Anh là một võ giả.
Còn là một chiến sĩ.
Anh từng là Lang Vương, là anh hùng bảo vệ biên giới, lấy sức của một người làm hai giới lớn không dám xâm chiếm, anh phải bảo vệ… Người thân của mình.
Trong thời gian ngắn nhất, Vu Kiệt đã lắp ráp xong khẩu súng và tìm được một đỉnh núi đủ cao thích hợp cho việc bắn tỉa, anh lập tức nằm xuống, vai phải kê báng súng, ngắm về phía đỉnh chùa Hàn Sơn!
Nơi này chỉ cách chùa Hàn Sơn chừng hai trăm mét!
Độ cao ngang nhau.
Thở một hơi thật dài, Vu Kiệt giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.
Sau đó, anh nhìn vào ống ngắm hướng về phía trước.
Chỉ thấy một mảnh bụi mù.
“Thấy rồi!”
…
“Bổn tọa… Cũng nhìn thấy!”
“A Di Đà Phật!”
Trong Tháp Trấn Yêu vang lên tiếng thở dài thườn thượt, mang theo chút vui vẻ rồi lại nhuốm màu đau thương.
Vui vẻ vì sắp hoàn thành chuyện trong lời tiên đoán của Phật Tổ, có thể không chế được một trận chiến lúc sinh thời, bảo vệ chúng sinh.
Đau thương là vì vừa thấy được thì người đó đã phải chết!
Nghe thế, Dương Cẩm Tú ngồi xếp bằng trên bàn gỗ mở đôi mắt mệt mỏi ra, mi mắt chớp chớp, cười lạnh: “Nói thật, ông không xứng nói ra bốn chữ A Di Đà Phật này một tí nào”.
“Thỉnh thoảng ông nội cũng tin Phật, nhưng vị Phật ông tin khác với Phật như lũ các người, các người… Không xứng xưng là Phật!”
Lão tăng cười cười: “Có lẽ ông nội cô không tin vào Phật thật, còn bổn tọa, lại là một pho tượng Phật hàng thật giá thật”.
Dương Cẩm Tú cười ha hả: “Phật không giết người!”
Lão tăng: “Phật chỉ giết những kẻ có thể khiến chúng sinh gặp khổ nạn, chẳng hạn như người sắp bị giết kia”.
Dương Cẩm Tú: “…”
Bỗng nhiên lòng cô thấy căng thẳng: “Ai?”
Lão tăng: “Người cô yêu, Vu Kiệt!”
“Vu Kiệt!”
Nghe thấy tên Vu Kiệt, tim Dương Cẩm Tú chợt dội mạnh vào lồng ngực, cảm giác đau đớn nhanh chóng dâng lên trong lòng, cô bỗng giật thót mình.
“Ông đang muốn nói… Anh Kiệt…”
“Người mấy người muốn giết… Là anh ấy!”
Dần dần, vẻ mặt Dương Cẩm Tú đột nhiên trở nên tàn nhẫn, cô đứng dậy hết lớn với lão tăng: “Tại sao các người lại muốn giết anh ấy?”
“Tại sao?”
“Tại sao?”
Lão tăng: “Bởi vì cậu ta là yêu nghiệt, bổn tọa đã nói vô số lần, bắt cô lên núi là để giết chết người đó, bây giờ, cậu ta đến đây để cứu cô, đúng với kế hoạch bổn tọa đã lên sẵn, kế hoạch dành riêng cho cậu ta!”
“Không được!”
“Không được”.
Vì cô nên mới đến?
Chú cứu cô nên mới đến đây.
Anh Kiệt là yêu nghiệt?
Tôi khinh nhé!
Anh ấy chẳng phải là yêu nghiệt gì cả, Dương Cẩm Tú cực kì chắc chắn điều đó, anh là anh hùng, là anh hùng trong lòng Dương Cẩm Tú cô, nếu có một người nào đó là yêu nghiệt, thì chắc chắn là đám thầy tu trên chùa Hàn Sơn này, bọn họ mới là yêu nghiệt!
Biết rõ thủ đoạn của lũ hòa thượng này, Dương Cẩm Tú nhìn về phía tối tăm: “Không được tới!”
“Đừng tới, mau đi đi, mau đi đi, đi đi!”
Cô hét về phía bóng tối, cô không muốn Vu Kiệt chìm vào cái bẫy của lũ yêu tăng này vì mình.
Không được!
Không được!
Mãi mãi không được!
Cô liên tục hét lên, Tháp Trấn Yêu vang vọng giọng nói của cô, nhưng chẳng có một âm thanh nào vang ra khỏi tháp.
Vô lực như thế, vừa rơi nước mắt vừa cầu xin giúp đỡ.
Thấy cô như thế, lão tăng thở dài rồi lắc đầu: “Trúng độc quá nặng!”
Ông ta cười nói: “Bây giờ la cũng không còn kịp nữa rồi”.
Dứt lời, ông ta ngẩng đầu lên nhìn đỉnh tháp, mưa to nhuộm xám cả màn trời, một giọt mưa len lỏi vào qua một cái lỗ nhỏ trên đỉnh tháp, rơi trên bàn gỗ.
“Nên thu lưới rồi”.
“Tứ đại thánh tử, đến lúc các người phải đi bắt cá rồi”.
Lời vừa dứt, ông ta giơ tay lên, tạo thành lan hoa chỉ giơ lên đỉnh tháp, bắn nhẹ.
Một giây sau đó.
Bên trong chùa Hàn Sơn, bốn đại thánh che chở chúng tăng trong góc chợt trừng mắt.
Bọn họ liếc nhìn nhau, cùng nhìn về phía gò núi gần nhất ngoài Phật đường.
“Đằng kia!”, Tuệ Tứ nghiêng người nhìn họ, cong môi cười.
“Cuối cùng cũng đến, chờ lâu phết”, trông Tuệ Đại háo hức như thể đang nóng lòng muốn thử.
“Yêu nguyệt hả!”, Tuệ Giai xoay cổ.
“Đáng chết!” Tuệ Không gầm lên.
“Đi!”
Bốn người cùng lao ra khỏi Phật đường.
Nhưng…
Khi hai chân bọn họ vừa bước ra khỏi Phật đường thì năm mươi mét ngoài xa, nơi sương mù xám xịt vây quanh bị mưa to cuốn trôi đi hết!
Trong tầm mắt.
Mọi người hít thật sâu.
Hai thanh kiếm nhắn của chưởng môn Thiên Sơn vẫn còn đối kháng với Triền Tự Ấn của Diệp Lâm.
Mọi người chỉ thấy khi bụi mù tan hết thì Diệp Lâm với cái đầu đã bị “Ấn chữ Sát” nổ tung, xoay người lại.
Ông, Diệp Lâm, Võ Thánh Quốc Phái!
Chiếc nón trên đầu cực kỳ ngay ngắn!
Chiếc áo rách oai phong lẫm liệt.
Lưng, vẫn thẳng, dù hơi còng, nhưng hiên ngang!
Kiêu ngạo!
Đó là sự kiêu ngạo không gì sánh được!
Đôi mắt ông dừng lại ở bốn Thánh Tử, trầm giọng lên tiếng nói:
“Còn định chạy ư?”
“Được ông đây đồng ý chưa?”
Lão hòa thượng chợt nhận ra sự nguy hiểm.
“Không ổn rồi!”
Cùng lúc đó, Vu Kiệt bóp cò súng, cắn chặt răng, mắt lạnh trợn trừng!
“Đoàng!”
…
----------------------------