Mục lục
Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 730: Ông Xem Nội Quy Nhà Trường Là Đồ Bỏ À​










Tiêu… tiêu rồi!
Lúc này đây, trong hội trường, có một người đang vô cùng hoảng sợ, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là chủ nhiệm Vương.

Ông ta cho rằng người mà ông ta tôn kính, muốn mặt dày mày dạn, trả một cái giá lớn để lấy lòng, sẽ có thể mang đến tương lai tươi sáng cho ông ta, giúp ông ta một bước lên trời, thậm chí có thể mang đến vô số lợi ích, nhưng không ngờ là, người mà ông ta vừa đuổi đi, cô bé đó căn bản không cần mang đến lợi ích gì cả, chỉ cần nói một câu… cũng đủ khiến ông ta không thể lăn lộn ở thủ đô được nữa.

Đây chính là điểm khác biệt.

Sự khác biệt về mặt lợi ích.

Sự khác biệt giữa Trần Song Hỉ và Mục Tiểu Vũ.

Mà kết quả của sự khác biệt này chính là: Hành vi vừa rồi của ông ta thực sự là… đâm đầu vào chỗ chết…
“Điều này… điều này sao có thể… sao có thể như vậy? Vì sao tôi không nhận được bất kỳ thông tin nào? Vì sao không ai nói cho tôi biết? Vì sao… vì sao? Vì sao tôi không đoán được Mục Tiểu Vũ chính là con gái ruột của tổng giám đốc Lý? Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
“Con gái ruột của tổng giám đốc Lý… Đó chẳng phải là cháu ngoại của nhà họ Lý sao?”
Soạt!
Nghĩ đến đây, sắc mặt chủ nhiệm Vương tái nhợt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ông ta, xông thẳng lên đầu, dường như có thể chỉ trong một giây ngắn ngủi, sẽ thẳng tay tước đoạt tánh mạng ông ta.

Đúng vậy!
Chắc chắn là mạng!

Sinh ra ở thủ đô, làm đến chức vụ này tại đại học Thủ Đô, dù cho không thể tiếp xúc được những tầng lớp trên cao, nhưng chủ nhiệm Vương cũng nghe được truyền thuyết về nhà họ Lý thông qua một số mối quan hệ.

Lại nói, ngọn Thái Sơn như vậy, trong mắt những người ở tầng lớp thấp, càng có vẻ cao lớn và đáng sợ, chủ nhiệm Vương rất rõ, nhà họ Lý là một gia tộc như thế nào.

Nhà họ Lý là gia tộc thượng lưu, đứng trên đỉnh, giẫm lên bốn gia tộc lớn, dù là nguồn lực tài chính hay mạng lưới quan hệ cũng đều bỏ xa Tập đoàn Hạ Long.

Những người khác hận không thể tìm được đường đút lót cho con cháu nhà họ Lý.

Còn ông ta lại vì một nhà tài trợ mà đuổi cháu gái của nhà họ Lý ra ngoài…
Đó là cháu gái của ông cụ Lý đấy!
Một trong số những anh hùng của thế kỷ trước còn sống đến ngày hôm nay.

Đây là đang tìm chết!
“Tiêu rồi… tiêu rồi… phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình… mình…”, trong phút chốc, chủ nhiệm Vương trợn tròn mắt, bị dọa đến mức nói không nên lời, lẩm bẩm không ngừng, ánh mắt trở nên mất tiêu cự.

Bên kia, nhìn thấy sự thay đổi của mọi người, tim Trần Song Hỉ đánh thót, cảm giác bất an khó tả nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Anh ta híp mắt, nhíu mày, anh ta vẫn chưa biết rốt cuộc Mục Tiểu Vũ có thân phận như thế nào, trong mắt anh ta, chỉ có một việc đáng được quan tâm, đó chính là lập tức đuổi Vu Kiệt ra ngoài, tìm lại mặt mũi, hơn nữa, phải giữ được viên đá kia, cũng có nghĩa là giữ được tiền đồ của mình.

Trần Song Hỉ lập tức quay đầu, trừng mắt với chủ nhiệm Vương: “Chủ nhiệm Vương, xin ông…”
“Bốp!”
Không đợi anh ta nói hết lời, một bàn tay tựa như sấm rền đánh thẳng vào mặt anh ta.

Âm thanh vang lên, như tiếng báo nổ, quanh quẩn khắp hội trường.

Đột nhiên, toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía chủ nhiệm Vương, cái tát này khiến bọn họ không khỏi kinh hô một tiếng.

Vị chủ nhiệm Vương này vừa nãy còn không ngừng thổi phồng Trần Song Hỉ, vậy mà bây giờ sao lại… trở tay tát anh ta một cái?
Cái quỷ gì?
Có ý gì chứ?
Thái độ thay đổi quá nhanh.

Tốc độ của hỏa tiễn còn không nhanh như vậy.

Mọi người đều ngơ ngác.

Ngơ ngác nhất chính là Trần Song Hỉ, anh ta trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin, một tay ôm lấy má, cảm giác nóng rát, châm chích như kiến cắn khiến anh ta mãi vẫn không phản ứng kịp.


“Anh câm miệng cho tôi!”
Ngay lúc này, chủ nhiệm Vương thở hổn hển chỉ vào mũi Trần Song Hỉ.

“Ông dám đánh tôi?”
Ánh mắt Trần Song Hỉ trở nên âm u: “Ông còn dám bảo tôi câm miệng? Chủ nhiệm Vương, chớ có quên thân phận của mình, ông có còn muốn Tập đoàn Hạ Long tài trợ nữa không?”
Tài trợ?
Đừng nói là tài trợ, chỉ cần có thể đền bù sai lầm vừa rồi, chủ nhiệm Vương không cần cũng được.

Ông ta trừng mắt với Trần Song Hỉ, ánh mắt gần như có thể phun ra lửa, lúc này, lòng ông ta sáng như gương, nếu như hôm nay không xử lý tốt chuyện này, một khi có ai đó đem chuyện này truyền đến tai người nhà họ Lý, sau hôm nay… Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
À không!
Không cần đợi sau hôm nay.

Thậm chí không cần đợi nhà họ Lý ra tay, chỉ riêng vị hiệu trưởng của đại học Thủ Đô kia cũng đủ khiến ông ta cả đời này khó có cơ hội trở mình rồi…
Hiệu trưởng hiện tại của đại học Thủ Đô vốn chính là đàn em cùng cấp… với mẹ của Mục Tiểu Vũ đấy.

Nghĩ đến đây, chủ nhiệm Vương sốt ruột: “Anh quan tâm đến thân phận tôi làm gì? Hiện tại… ngại quá, mời anh cút ra khỏi hội trường”.

“…”, Trần Song Hỉ.

“…”, tất cả mọi người.

Thái độ thay đổi… cũng quá lớn!
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

Có ý gì?
Vừa nãy không phải đòi đuổi Vu Kiệt ra ngoài sao? Sao mới đó đã quay sang bảo Trần Song Hỉ mau cút đi?
Trong lúc lơ đãng, sau khi thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người đều không khống chế được hướng về phía Mục Tiểu Vũ ở đằng xa.

Không còn gì nghi ngờ, đáp án chính là cô bé này.

Thiên kim của Lý Châu – nhân vật lớn có năng lực mạnh nhất trong giới kinh tế.

Mục Tiểu Vũ!
Trần Song Hỉ trợn mắt há hốc mồm, giật mình kinh ngạc: “Ông muốn đuổi tôi ra ngoài? Chủ nhiệm Vương, ông lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa, ông xác định muốn đuổi tôi ra ngoài?”
Trần Song Hỉ không thể tin vào tai mình, những lời mà anh ta nghe được… Từ sau khi anh ta bước vào ngôi trường này, đám chủ nhiệm các khoa của đại học Thủ Đô gần như muốn quỳ xuống thè lưỡi liếm chân anh ta, không tiếc làm tiểu nhân vì lợi ích.

Trong phòng họp, anh ta đã thấy rõ chủ nhiệm Vương nịnh nọt mình như thế nào, anh ta vẫn còn nhớ, lão già này đã nói một câu: Giám đốc Trần, giám đốc Trần, sau này có thể lên chức hay không… phải dựa vào anh.


Còn bây giờ?
Ông ta lại muốn đuổi mình ra ngoài?
Thế nhưng…
Ngay khi Trần Song Hỉ vừa nói xong câu đó, còn chưa kịp phản ứng, chủ nhiệm Vương đã nhấn mạnh từng chữ, một lần nữa nói: “Đúng, mau cút khỏi đây cho tôi!”
Nói xong, ông ta lập tức hướng về phía các vị phụ huynh và sinh viên trong hội trường, chính thức nói: “Thật ngại quá, các vị phụ huynh, sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy quyết định vừa rồi của mình có điểm bất công!”
“Ở đây, tôi chỉ đại biểu cho cá nhân mình, xin nói tiếng xin lỗi cùng các vị!”
“Nhất là anh Vu, còn có sinh viên năm nhất Mục Tiểu Vũ, thật xin lỗi!”
“…”, vẻ mặt Mục Tiểu Vũ ngơ ngác.

Cô bé sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vu Kiệt: “Anh họ… việc này… việc này…”
Lần đầu tiên đối mặt với tình huống kiểu này, Mục Tiểu Vũ có hơi luống cuống.

Trái lại, Vu Kiệt rất bình tĩnh, tựa như một mặt hồ không chút gợn sóng.

Anh mỉm cười, ánh mắt mang theo châm chọc: “Tiểu Vũ, nhìn cho thật kỹ, cố mà học, dùng tâm của em để đánh giá, em cũng đã trưởng thành, cũng nên học cách quan sát thế giới xung quanh mình!”
“Thế giới này rất tốt đẹp, đương nhiên, điểm này là so sánh dựa trên một số người, không phải tất cả đều đơn giản, cũng không phải tất cả đều là người tốt!”
“Em phải hiểu được, đó là nhân tính!”
Trong thế giới này, điều khiến người ta khó nắm bắt nhất, thứ duy nhất có trăm ngàn mặt… là nhân tính.

Cũng đúng lúc này…
Ngoài cửa vang lên một tiếng nặng nề.

“Rầm!”
Cửa bị người ta đá văng ra.

Kế đó, một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám bảo vệ vọt vào.

Sắc mặt Lý Thanh Tùng âm u, vừa vào cửa lập tức nhìn về phía chủ nhiệm Vương: “Xin lỗi?”
“Một tiếng xin lỗi…”
“Là đủ à?”
“Ông tưởng nội quy nhà trường là đồ bỏ hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK