Câu trước là lời thật lòng, dù sao đó cũng là quy định, dù cho Thiên Vương lão tử đến thì cũng phải tuân thủ theo quy định mà Quốc Phái đã lập ra.
Câu sau cũng là lời thật lòng, tuy nhiên, không cách nào thực hiện được, bởi vì đây chỉ là việc mà Mục Vực muốn làm. Tuy rằng những võ giả canh giữ ở đây… cũng muốn làm vậy, nhưng bọn họ… không làm được!
Không làm được.
Cũng chỉ có thể nói… cho sướng miệng thôi!
Ừm!
Người thanh niên kia bỗng nhướng mày, nhìn về phía Mục Vực, trong mắt không có uy nghiêm, mà là đồng tình, nhưng nhiều hơn nữa chính là… bất đắc dĩ.
Không có cách nào.
Dù tôi không ra tay thì ông cũng không thể vặn gãy cổ lão hòa thượng kia được.
“Mời vào!”, người thanh niên cố giữ bình tĩnh, dẫn Lý Nam và Mục Vực vào phòng bệnh.
Căn phòng này được trang trí tương đối đơn giản và yên tĩnh, ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút nước tạo thành thứ âm thanh hệt như một trận chiến.
Trong phòng không mở đèn, khiến căn phòng có hơi u ám, dưới trần nhà bằng thạch cao màu trắng lạnh lẽo, một lão hòa thượng mặc trên người một chiếc áo cà sa rách nát, mặt ông ta đầy vết bỏng, mũi chụp bình dưỡng khí, hai mắt nhắm chặt, hô hấp yếu ớt. Bên cạnh, thiết bị đo điện tâm đồ thể hiện số liệu cho thấy tình huống của ông ta cũng không khá hơn là bao so với Mặc Bạch và ông cụ Lý.
Tuy nhiên, người ta ít nhất còn có đồ đệ liều mạng cứu chữa.
Còn lão hòa thượng này chỉ có thể nằm trơ trọi ở đây, chờ đợi cái chết.
Mục Vực híp mắt: “Mong là trước khi có thông báo, lão già này mau chết đi!”
Lý Nam cười lạnh: “Không phải dượng nói muốn cắt cổ lão ta à?”
Lý Nam nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng, nghĩ đến những việc lão lừa trọc này đã làm với bố mình ở con đường ra vùng ngoại ô, lời của ông mang theo ẩn ý. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Mục Vực tặc lưỡi, cuối cũng vẫn thả xuống ống tay áo vừa xắn lên: “Lão ta không xứng!”
“…”, Lý Nam
“Nhưng tôi thật sự muốn cắt đứt cổ lão ta!”, Lý Nam nói thêm.
Nghe thế, ánh mắt người thanh niên kia thoáng trở nên kích động, vội nói: “Nếu như các vị có thể làm được, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng trước hết, tôi muốn hai vị hiểu rõ, sau khi cường giả phong Thánh rơi vào hôn mê, cơ thể sẽ tự động hình thành luồng khí hộ thể, cường giả dưới Hóa Kình nếu cậy mạnh phá vỡ luồng khí kia, hiển nhiên không tránh khỏi cái chết, huống chi hai vị chỉ là người phàm”.
“Lại nói, cơ thể lão hòa thượng chùa Hàn Sơn này đã thành Thánh rồi!”
“…”, Lý Nam.
Mục Vực thở dài: “Tôi thấy hay là đợi lão ta tự tắt thở thì hơn, dù gì mạng của anh vẫn quý hơn so với lão”.
“Ừm”, Lý Nam gật đầu một cách nặng nè.
Sau một chữ này, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.
Gió lạnh mang theo mưa bụi thông qua cửa sổ tiến vào phòng, thổi lên mặt mấy người họ, mang theo một chút lạnh lẽo.
Cũng không biết đã qua bao lâu, người thanh niên kia đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Đã hết giờ thăm!”
Mục Vực: “Chúng tôi đâu có đến thăm lão ta!”
Lý Nam: “Rốt cuộc, Quốc Phái các cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”
Người thanh niên này còn chưa đủ tư cách tiếp xúc với những người có đẳng cấp và địa vị như vậy, anh ta lắc đầu, nói: “Ông Lý, ông Mục, hai người hỏi tôi, tôi cũng không biết phải trả lời thế nào!”
“Tuy nhiên, theo như tôi đoán thì kết quả cũng không thuận lợi như hai người nghĩ, trong camera giám sát, đa phần đều là cảnh lão hòa thượng chùa Hàn Sơn chiến đấu với Y Thánh, còn cảnh tượng sau đó, lúc ông ta tấn công ông cụ Lý thì do vụ nổ xảy ra quá nhanh, camera không cách nào quay lại được chứng cứ cho thấy ông ta đã phạm vào điều cấm kị của võ giới, ra tay với người thường, cho nên…” Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Nói đến đây, mọi người đều hiểu ra được vấn đề, chưa kể, Lý Nam còn là một người thông minh.
Ông ta cười tự giễu, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: “Nói vậy, kết cục là thả lão ta, võ giả chiến đấu cùng võ giả, không trái với quy định của Quốc Phái, đúng không?”
Người thanh niên kia đứng yên tại chỗ, siết chặt nắm đấm, dù trong lòng anh ta không muốn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi.
Anh ta gật đầu, không đáp, động tác gật đầu chính là một lời khẳng định.
Tình huống hiện tại là như thế.
Theo như video giám sát mà tổ chức Đệ Nhất đã cung cấp, phần lớn đều là cảnh lão hòa thượng chùa Hàn Sơn chiến đấu với Y Thánh Mặc Bạch, đoạn sau, khi lão hòa thượng ra tay với ông cụ Lý thì trên thực tế, trong video chỉ có cảnh ông ta đứng tại chỗ, từ từ giơ nắm đấm lên, nhưng còn chưa nện xuống, ấn chữ “Bạo” của Mặc Bạch đã nổ tung, camera không cách nào thông qua ánh lửa ngút trời để ghi lại cảnh lão hòa thượng “ra tay”.
Hành động “ra tay” kia đơn giả chính là động tác “nện xuống”.
Chỉ cần ngay khoảnh khắc trước khi vụ nổ xảy ra, lão hòa thượng giơ nắm đấm, bày ra tư thế “hướng về phía ông cụ Lý đánh xuống”, đã đủ phán tội lão ta, hòa thượng chùa Hàn Sơn tự tiện ra tay với người thường, làm trái điều cấm của võ giới.
Nhưng điểm mấu chốt nằm ở chỗ: Động tác này vẫn chưa được thực hiện.
Điều này giống với quá trình luật sư tranh tụng, nghiền ngẫm từng chữ một.
Bất kỳ một quy định nào cũng đã có tiêu chuẩn xác định từ trước.
Đặc biệt là quy định về trận chiến giữa hai cường giả phong Thánh.
Lại nói, hai vị cường giả phong Thánh này đến từ bốn phái trong Quốc Phái và Giang Hồ Phái.
Điểm mấu chốt trong video chính là lão hòa thượng đến từ chùa Hàn Sơn đã tự tay giết chết cường giả phong Thánh của Huyết Cương Bắc Băng, có thể nói, công trạng này đủ để vạn người trong võ giới kính trọng.
Bởi vì điều kiện tiên quyết này, cho nên, nếu như không tuân thủ nghiêm ngặt các quy định để đưa ra quyết định, kết cục rất có thể khiến võ giới Hoa Hạ sụp đổ.
Vì lẽ đó, Quốc Phái cũng chịu áp lực rất lớn.
Người thanh niên kia đã giải thích rất rõ.
Lý Nam chỉ có thể siết chặt nắm đấm, ông ấy muốn đấm lão hòa thượng một đấm, thế nhưng không cách nào làm được.
“Đáng hận!”
Mục Vực đồng ý: “Đúng vậy!”
“Đúng là khó chấp nhận được!”
“Cộc cộc cộc!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người thanh niên hướng ra cửa hô: “Có chuyện gì?”
“Báo cáo, đã có thông báo về quyết định của Người Chấp Pháp!”
“Cái gì?”
Nghe nói thế, ba người đồng loạt nhướng mày, tỏ vẻ tò mò.
Đã có quyết định!
Sẽ là gì?
Người thanh niên lập tức ra mở cửa, đứng bên ngoài là nhân viên truyền tin của Quốc Phái.
Hai người trao đổi vài câu, sau đó, nhân viên truyền tin kia giao thư quyết định cho người thanh niên.
Anh ta xoay người, đi vào phòng, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, đưa bức thư đến trước mặt Lý Nam: “Ông xem đi!”
“Tuyên bố quyết định của Người Chấp Pháp: “Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn giết giặc bảo vệ đất nước, có công giết chết cường giả phong Thánh Viêm Ma đến từ ba vùng đất Tu La lớn, trận quyết đấu cùng Y Thánh là trận chiến giữa các võ giả, không mang theo tư thù cá nhân, cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh lão hòa thượng đã ra tay với người thường, phạm vào điều cấm kị, đặc biệt… ban thưởng!”
Nội dung trong thư đại khái là vậy.
Người thanh niên nói.
Anh ta cũng không cần xem thư.
Ngay khi đọc đến chữ cuối cùng, đồng tử Lý Nam cùng Mục Vực đồng thời co rút lại, lửa giận xông thẳng lên đầu.
“Nực cười!”
“Đúng vậy!”
Người thanh niên vò bức thư thành một cục, ném vào thùng rác: “Xin lỗi, quy định thép, không thể thay đổi!”
“Ha ha!”
Hành động “ra tay” kia đơn giả chính là động tác “nện xuống”.
Chỉ cần ngay khoảnh khắc trước khi vụ nổ xảy ra, lão hòa thượng giơ nắm đấm, bày ra tư thế “hướng về phía ông cụ Lý đánh xuống”, đã đủ phán tội lão ta, hòa thượng chùa Hàn Sơn tự tiện ra tay với người thường, làm trái điều cấm của võ giới.
Nhưng điểm mấu chốt nằm ở chỗ: Động tác này vẫn chưa được thực hiện.
Điều này giống với quá trình luật sư tranh tụng, nghiền ngẫm từng chữ một.
Bất kỳ một quy định nào cũng đã có tiêu chuẩn xác định từ trước.
Đặc biệt là quy định về trận chiến giữa hai cường giả phong Thánh.
Lại nói, hai vị cường giả phong Thánh này đến từ bốn phái trong Quốc Phái và Giang Hồ Phái.
Điểm mấu chốt trong video chính là lão hòa thượng đến từ chùa Hàn Sơn đã tự tay giết chết cường giả phong Thánh của Huyết Cương Bắc Băng, có thể nói, công trạng này đủ để vạn người trong võ giới kính trọng.
Bởi vì điều kiện tiên quyết này, cho nên, nếu như không tuân thủ nghiêm ngặt các quy định để đưa ra quyết định, kết cục rất có thể khiến võ giới Hoa Hạ sụp đổ.
Vì lẽ đó, Quốc Phái cũng chịu áp lực rất lớn.
Người thanh niên kia đã giải thích rất rõ.
Lý Nam chỉ có thể siết chặt nắm đấm, ông ấy muốn đấm lão hòa thượng một đấm, thế nhưng không cách nào làm được.
“Đáng hận!”
Mục Vực đồng ý: “Đúng vậy!”
“Đúng là khó chấp nhận được!”
“Cộc cộc cộc!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người thanh niên hướng ra cửa hô: “Có chuyện gì?”
“Báo cáo, đã có thông báo về quyết định của Người Chấp Pháp!”
“Cái gì?”
Nghe nói thế, ba người đồng loạt nhướng mày, tỏ vẻ tò mò.
Đã có quyết định!
Sẽ là gì?
Người thanh niên lập tức ra mở cửa, đứng bên ngoài là nhân viên truyền tin của Quốc Phái.
Hai người trao đổi vài câu, sau đó, nhân viên truyền tin kia giao thư quyết định cho người thanh niên.
Anh ta xoay người, đi vào phòng, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, đưa bức thư đến trước mặt Lý Nam: “Ông xem đi!”
“Tuyên bố quyết định của Người Chấp Pháp: “Lão hòa thượng chùa Hàn Sơn giết giặc bảo vệ đất nước, có công giết chết cường giả phong Thánh Viêm Ma đến từ ba vùng đất Tu La lớn, trận quyết đấu cùng Y Thánh là trận chiến giữa các võ giả, không mang theo tư thù cá nhân, cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh lão hòa thượng đã ra tay với người thường, phạm vào điều cấm kị, đặc biệt… ban thưởng!”
Nội dung trong thư đại khái là vậy.
Người thanh niên nói.
Anh ta cũng không cần xem thư.
Ngay khi đọc đến chữ cuối cùng, đồng tử Lý Nam cùng Mục Vực đồng thời co rút lại, lửa giận xông thẳng lên đầu.
“Nực cười!”
“Đúng vậy!”
Người thanh niên vò bức thư thành một cục, ném vào thùng rác: “Xin lỗi, quy định thép, không thể thay đổi!”
“Ha ha!”
“Báo cáo!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng của một nhân viên làm nhiệm vụ canh gác.
Hiện tại, người thanh niên đang nổi nóng, anh ta lập tức quay đầu nhìn ra cửa, giận dữ hét: “Cút!”
“Nói mau!”
Nhân viên canh gác: “Báo cáo, có một hòa thượng đang đợi ở cổng!”
“Người này tự xưng là người đứng đầu Tứ Thánh Tử, đến để…”
“… đón thầy của mình về!”
----------------------------