Chương 767: Trận Chiến Dưới Mưa 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhận được mệnh lệnh của Lỗ Tư Châu, tên sát thủ đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía cầu thang, đi lên sân thượng.
Nếu đã dám đặt bẫy để giết Vu Kiệt, trước khi bắt đầu trận chiến, ắt hẳn bọn chúng đã điều tra tất cả tin tức liên quan đến Vu Kiệt.
Vậy cho nên bọn họ vô cùng rõ thân phận của Vu Kiệt ngoài là võ giả của Hoa Hạ ra, còn là chiến sĩ hàng đầu trên thế giới, năng lực chiến đấu cá nhân numberone!
Trong bảng xếp hạng tay súng bắn tỉa thế giới: đứng thứ nhất!
Thân là sát thủ, chúng càng hiểu rõ thân phận này đại diện cho cái gì.
Tên lửa đạn đạo, có radar có thể khóa phòng ngự phòng không!
Bom, có công binh tay nghề có thể tiến hành gỡ bỏ.
Bộ binh xe tăng, tác chiến trên biển đều có phương thức tác chiến và phương thức đánh chiếm tương đối, duy chỉ có tay súng bắn tỉa!
Là có lực sát thương nhất, hơn nữa còn là sự tồn tại khó giết chết nhất.
Tác chiến dã ngoại theo nhóm nhỏ từ xưa đến nay bao gồm bất kỳ hành động quan trọng nào, tay súng bắn tỉa mãi là nòng cốt của đội, bị các loại vũ khí sát thương khác nhắm vào, chí ít có thể trốn đi, nhưng nếu bị súng bắn tỉa nhắm vào, vậy thì chỉ có thể làm một chuyện: chờ chết ngay tại chỗ!
Lang Vương của Hoa Hạ là tay súng bắn tỉa đỉnh nhất thế giới.
Bây giờ hắn đang ở thành phố này, tất cả cao ốc công xưởng bỏ hoang của bọn họ đã bị phá hủy dưới nòng súng của hắn.
Lúc này đi ra chắc chắn là tìm tới cái chết, chỉ có thể mời vị Phong Thánh kia xuống núi.
Nhưng…
Điều khiến tên sát thủ này không ngờ tới là, khi hắn mạo hiểm vượt mưa to chạy lên sân thượng thì Lưu Hỏa… không thấy đâu nữa!
Nhìn sân thượng trước mắt trống vắng không có bất kỳ bóng dáng nào, tên sát thủ nuốt nước miếng.
“Người… người đâu!”
…
…
Tên đó đang ở trong mưa!
Tại ngõ nhỏ.
Đèn đường u ám!
Xung quanh không có người, chỉ có hai con mèo hoang đứng trên bức tường cao, chúng nhìn xuống hai người đối diện đang đứng dưới bức tường cao.
Lưu Hỏa đứng chắp tay, hắn đổi sang một bộ đồ tây đơn giản, dáng người lộ ra vẻ cao lớn và uy mãnh.
Trong ánh mắt của hắn ta pha lẫn vẻ thù địch và sát ý lạnh thấu xương, nhưng không hề nôn nóng ra tay.
Người đàn ông trung niên đứng ở một đầu khác trong ngõ nhỏ này thì mặc chiếc quần sooc đi biển cực kỳ đơn giản, áo polo nông dân màu trắng.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, ánh mắt ngưng lại, sắc mặt có chút mệt mỏi, hình như hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt.
Suy cho cùng… không có thời gian nghỉ ngơi!
Vừa bị thánh áp của võ thánh ép nhổ mạnh ra một ngụm máu ở trong bệnh viện thủ đô, còn chưa an dưỡng tốt cơ thể, lại phải vì bảo vệ thiếu chủ, vượt biển đến Lập Kiên, đến nước miếng còn không kịp nuốt liền bắt đầu âm thầm bảo vệ.
Vốn tưởng rằng ba giờ sáng có thể nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại phải lén lút cùng thiếu chủ đến thành phố Luân Thành.
Tổng kết lại một câu: Ông ta mệt, thật sự rất mệt!
Nhưng…
Đối mặt với gã đến từ Huyết Cương Bắc Băng này, ông ta không dám biểu hiện ra bộ dạng mệt mỏi.
Bởi vì… ông ta đến từ Chí Nam Quan Hải.
Phong Thanh Dương.
Lưu Hỏa nắm tay thành quyền giơ lên đặt trước ngực, dùng một tay khác xoa cổ tay, hứng thú nhìn chằm chằm Phong Thanh Dương: “Thật khó có thể tưởng tượng, tôi có thể gặp được người đến từ Chí Nam Quan Hải ở đây.
Đất của Tam Đại Tu La, Huyết Cương Bắc Băng còn tồn tại, Chí Nam Quan Hải ở ẩn, sáu đảo Trung Châu Vân không có tung tích, lúc ẩn lúc hiện.
Chí Nam Quan Hải mất tích hai mươi lăm năm, hôm nay lại xuất hiện”.
“Thú vị đấy”.
Phong Thanh Dương cười lạnh một tiếng, cũng không muốn rơi vào thế bất lợi với tên trước mặt, ông ta lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến mày? Chí Nam Quan Hải của tao làm gì, lẽ nào còn cần phải bẩm báo với mày?”
Nhìn thấy người trước mặt này, thật ra trong lòng Phong Thanh Dương có rụt tè, chênh lệch về sức mạnh không phải một sớm một chiều có thể bù đắp, nhưng nghĩ đến ân oán ngày trước ở đất Tam Đại Tu La, cho dù có gặp mặt, ông ta cũng sẽ không lùi bước.
Lưu Hỏa cười: “Thật ra không cần thiết bẩm báo với tôi, tôi chỉ là tò mò, tôi ở đây người đó cũng ở đây, người của Thánh Đường cũng ở đây, ông đến từ Chí Nam Quan Hải lại cũng ở đây.
Đây là có duyên hay là nhân quả?”
“Tôi đoán, ông mới bước vào hàng bán bộ phong thánh, chắc là vừa mới rời khỏi Hoa Hạ không lâu.
Tôi ngửi thấy mùi của Diệp Lâm trên người của ông, ông đã gặp vị võ thánh gây náo loạn không nhỏ ở chùa Hàn Sơn hồi trước?”
“Vì vậy, căn cứ vào điểm này, tôi lại đoán, ông là vì tên khốn Vu Kiệt mới đến đây chứ gì!”
Mấy câu thôi, Lưu Hỏa rất nhanh đã đoán được sự liên quan.
Nghe thấy lời của hắn, trong nháy mắt Phong Thanh Dương nhíu mày, ông ta hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Tao khuyên mày, thu hồi hai chữ tên khốn kia lại!”
“Ồ?”
Thái độ đột nhiên thay đổi khiến Lưu Hỏa ngày càng cảm thấy tò mò: “Xem ra ông thật sự đến vì cái người tên Vu Kiệt, tôi vốn còn đang tò mò, tại sao trong thành phố này lại có sự tồn tại của bán bộ phong thánh, hóa ra là như vậy”.
“Ông nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy tò mò, tên khốn kia rốt cuộc có thân phận gì, ngay cả người của Chí Nam Quan Hải cũng đang giúp hắn.”
“Nói tôi biết”.
Ba chữ tràn ngập ngang ngược và dứt khoát.
Đôi mắt nghiêm nghị lóe lên ánh lửa, giống như hai thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương buông lỏng xương cốt nói: “Mày không dám giết tao!”
Câu trả lời có vẻ không đúng trọng tâm, nhưng thực tế nó chỉ có một ý nghĩa: Tao không muốn nói, mày có thể làm gì được tao nào, thế nên, tao cứ không nói đấy.
“....”, Lưu Hỏa: “Xem ra ông là người đã thành công thoát khỏi lôi kiếp, sự tự tin của ông làm tôi rất ngạc nhiên”.
“Thế nên mày nên hiểu, sức nặng trong lời nói của tao”, Phong Thanh Dương càng thêm tự tin nói: “Tao cho mày một lời khuyên, mau chóng cút về sào huyệt của mình ngay lập tức, vị đó nhà tao có thể nể mặt Huyết Cương Bắc Băng mà không so đo với mày”.
“Ông đang uy hiếp tôi sao?”
Lưu Hỏa híp mắt nói.
Bầu không khí trong cơn mưa bỗng trở nên căng thẳng.
Hô hấp của Phong Thanh Dương bất giác lạnh lẽo,từng hơi thở hít vào bụng cũng bị đè nén rất nhiều vào lúc này.
Ông ta nuốt nước bọt, ngửa cổ lên nói: “Nếu như mày cảm thấy như vậy thì tao cũng không ngại, nếu như mày đã đến trước mặt tao, thì tao sẽ không cho phép mày ra tay với thiếu chủ của tao!”
“Thiếu chủ?”
Lưu Hỏa khẽ cau mày: “Ông nói là, thằng tạp chủng Vu Kiệt kia là thiếu chủ của Chí Nam Quan Hải các người? Cũng có nghĩa, hắn ta chính là người đó?”
Phong Thanh Dương: “Nếu thiếu gia có chuyện gì, mày cho rằng vị đó nhà tao sẽ tha cho Huyết Cương Bắc Băng các người sao?”
Nhìn thấy phản ứng biến hóa của Lưu Hỏa, Phong Thanh Dương tưởng hắn ta đã sợ, vì vậy lập tức to gan nói.
Nếu như có thể dùng thân phận của mình để hù dọa kẻ trước mặt này lùi bước, Phong Thanh Dương cũng không ngại thử một chút.
Dù gì thì theo tình trạng hiện tại của ông ta, muốn đối phó với người trước mặt căn bản không có cơ hội thắng lợi nào, không cẩn thận có thể sẽ bỏ mạng tại nơi đây.
Nói tóm lại, ông ta không ngờ đối thủ của thiếu chủ lại có nhân vật ở cấp độ này.
Không đánh mà thắng, đương nhiên là cách tốt nhất.
Nhưng rõ ràng, ý tưởng này của ông ta chỉ là một trò cười.
Lúc ông ta vừa nói xong câu Huyết Cương Bắc Băng, trực tiếp làm hắn ta kinh ngạc bất động tại chỗ, trong giây tiếp theo, Lưu Hỏa nhanh chóng bộc phát toàn bộ khí kình bao vây xung quanh lại.
Chỉ nghe thấy Lưu Hỏa lạnh giọng nói: “Vị kia không biết là được rồi?”