Chương 438: Tai họa (1)
Vu Kiệt…
Cái tên này lúc này đã vang dội khắp thủ đô. Tất cả các giới trước đó điều tra về thân phận thật sự của Vu Kiệt, giờ đây biết được thân phận chính xác thì đều nhận ra một điểm…
Trước đó họ nhờ các mối quan hệ điều tra thân phận thật sự của Vu Kiệt, chẳng qua cũng là tin tức nhà họ Lý muốn họ nhìn thấy thôi.
Điều mà nhà họ Lý muốn làm không phải là đưa Vu Kiệt ra trước mặt mọi người để anh nhận được hào quang của gia tộc rồi có được sự tôn kính của mọi người.
Mà là… Để Vu Kiệt làm mỗi việc đủ để anh xây dựng vị trí mạnh nhất trong thế hệ người trẻ tuổi.
Có lẽ, một chuyện là không đủ.
Vì vậy, nhà Hiên Viên đã trở thành viên đá lót chân đầu tiên.
Long Môn bị diệt là viên đá thứ hai.
Lục Chấn Hoa- tổng phụ trách tổ tác chiến kinh tế Hội thương nghiệp Vạn Hải của Giang Thành, thậm chí trước đó thiên tài Thượng Quan Bắc, người được gọi là ‘thần đồng’ thứ hai sau con trai cả nhà họ Lý là Lý Nam, cũng trở thành viên đá thứ ba.
Ba chuyện này…
‘Ba viên đá’ là đủ.
Chỉ đến khi nhóm người đó biết được thân phận thật sự của Vu Kiệt thì họ mới bừng tỉnh.
Hơn nữa, sau khi nghĩ kỹ thì phát hiện ra chi tiết kinh thiên động địa.
Trong mỗi chuyện, cháu đích tôn đời thứ ba của nhà họ Lý đều chiếm thế chủ động.
Chém giết quyết đoán, không sợ quyền uy, cầm kiếm lên là không bao giờ biết sợ, không bao giờ lùi bước.
Đây là một ông lão đã về hưu nhiều năm sau khi biết được những chuyện này đã đưa ra những đánh giá rất cao cho Vu Kiệt.
Nhưng hiện giờ…
Lại muốn ra tay với Vu Kiệt?
Nếu như để đám người ở thủ đô biết được thì nhất định sẽ cười rơi răng, chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi thay cho Owen?
Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
Trên mặt Dương Chân cuối cùng cũng lộ ra sự khiếp sợ với Vu Kiệt. Cô ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đều là sự kinh hãi và khó tin?
Cô ta không biết tên của Vu Kiệt.
Nhưng…
Cô ta lại biết nhà họ Lý.
Ngay cả bố mình, đường đường là ông cụ nhà họ Dương nổi danh thành phố tuyến một, chỉ cần động ngón tay có thể khiến cả thành phố run rẩy, vậy mà khi đến nhà họ Lý cũng chỉ có thể làm quản gia phụ trách cắt sửa ở vườn hoa.
Cô ta còn không rõ thực lực của nhà họ Lý?
Cô ta nuốt nước bọt, nói: “Chuyện… Chuyện này sao có thể? Người như này… Sao có thể thích Cẩm Tú được… Đây không phải là thật…”.
Dương Chấn Hoa vẻ mặt thất vọng, nói: “Mày nghĩ, bố còn cần gạt mày không?”
“Nếu không phải là thân phận của cậu ấy thì hôm qua bố có bắt mày lập tức xin lỗi không?”
“Nếu không phải thân phận của cậu ấy thì đêm nay bố có phải đích thân đến không?”
“Tiểu Chân! Mày… Thật sự làm bố thất vọng quá”.
“Bố…”.
“Đừng gọi tao là bố nữa”, Dương Chấn Hoa tức giận rồi nói với người giúp việc phía sau mình rồi chỉ vào Owen dưới chân, nói: “Người đâu! Nhốt thằng ranh này lại cho tôi. Ngoài ra, phong tỏa khách sạn, check camera rồi đưa đến cục. Nói cho họ, tên Owen này…”.
“Chết chắc rồi”.
…
Ở bên kia, Dương Cẩm Tú không biết nguy hiểm cận kề mà vẫn ngồi trong quán nói chuyện với Triệu Lệ Lệ.
Do bàn bên ngoài đều chật cứng người, Lý Đại Năng không ở đây nên Triệu Lệ Lệ đóng cửa không nhận hàng mang đi, chuyên tâm ngồi với Dương Cẩm Tú.
Cô ta trên mặt với vẻ áy náy, sau khi nói chuyện phiếm thì không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra ở vách đá hôm đó.
Cô ta cúi đầu xuống suy ngẫm.
Thấy sắc mặt cô ta có chút không ổn, Dương Cẩm Tú có chút nhạy cảm, lúc này nụ cười trên mặt cứng đờ lại, sau đó phản ứng cười rồi đặt tay lên tay của cô ta: “Sao vậy? Tâm trạng không ổn đúng không?”
Khóe mắt Triệu Lệ Lệ rưng rưng, giơ ống tay áo lên lau, cười gượng rồi giải thích: “Không sao, không sao! Tôi chỉ cảm thấy may mắn thôi”.
“May mắn?”
Triệu Lệ Lệ gật đầu, nói: “May mắn là mình không lún sâu vào những chuyện sai lầm đó. Thật ra, có những lúc mỗi khi đêm đến, tôi lại nhớ lại cảnh tượng ở vách đá”.
“Chuyện đã qua rồi mà”, Dương Cẩm Tú thật không ngờ Triệu Lệ Lệ vẫn còn nhớ chuyện đó.
Có lẽ, mỗi lần trải qua nỗi đau nào lại khiến chúng ta trưởng thành hơn. Kể cả không phải lúc nào cũng nhớ đến nhưng nó vẫn in sâu trong lòng. Trong lúc chúng ta cô đơn nhất thì những quá khứ này lại trào dâng.
Triệu Lệ Lệ lại lắc đầu, nói: “Chuyện đã qua nhưng nó từng tồn tại. Hôm nay thật sự cảm ơn cô và Vu Kiệt có thể đến. Mặc dù hai người nói không để ý nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi cô”.
“Dương Cẩm Tú! Xin lỗi! Trước đây do tôi đố kỵ, là tôi quá ích kỷ, suýt nữa hại cô mất mạng, hại Vu Kiệt chắn một dao cho cô, suýt nữa thì…”.
“Thì…”, nói xong Triệu Lệ Lệ không kìm nổi mà rơi nước mắt.
“Không sao rồi! Không sao rồi”.
“Ngoan nào!”, nhìn thấy cảnh này thì Dương Cẩm Tú lập tức lên trước ôm lấy Triệu Lệ Lệ.
“Qua rồi! Qua rồi! Ngày trước có chút tai ương nhưng cô nhìn xem, chẳng phải bây giờ chúng tôi vẫn ổn mà? Tôi và Vu Kiệt vẫn sống, cô cũng tìm được người đàn ông đáng tin cậy như Lý Đại Năng rồi mà?”
“Giờ cô còn mang thai của anh ta, những ngày tháng tốt đẹp đang mỉm cười với cô. Tôi và Vu Kiệt đều ngưỡng mộ cuộc sống của hai người. Những chuyện trước đây đừng nhớ lại nữa”.
“Chúng ta bỏ qua hết đi, được không?”, thấy Triệu Lệ Lệ khóc lóc như mưa, Dương Cẩm Tú vỗ lưng cô ta, an ủi.
Triệu Lệ Lệ khóc thút thít một lúc, sau đó mới xụt xịt mũi, nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn Cẩm Tú”.
“Được rồi! Cảm ơn gì chứ, đều là bạn mà. Nào! Để tôi xem cục cưng của cô lớn đến mức nào rồi”.
“Nào!”, nói xong, Dương Cẩm Tú định chuyển chủ đề, cúi đầu xuống, nhìn vào bụng Triệu Lệ Lệ, nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Triệu Lệ Lệ hiền từ hơn. Trên nụ cười đó khắc rõ hai chữ ‘Yêu con’.
“Hơn hai tuần chăng? Sau khi ở cùng Đại Năng, ngày thứ hai mở quán nướng thì tôi có bầu”, Triệu Lệ Lệ nói.
Dương Cẩm Tú tò mò hỏi: “Đã kiểm tra chưa? Là bé trai hay gái? Đẻ bé gái đi! Sinh đôi cũng được. Con một thì cô đơn quá, sau này chúng ta còn làm thông gia nữa, có phải không, hihi…”.
Triệu Lệ Lệ không kìm được mà bật cười, nỗi bi thương lập tức tan biến, nói: “Cô ngốc à, bây giờ vẫn chưa phát triển mà. Muốn biết là trai hay gái phải đợi mấy tháng nữa đi bệnh viện kiểm tra mới được”.
“Nhưng mấy ngày trước đi viện kiểm tra bác sĩ nói sức khỏe tôi rất tốt, chỉ cần đừng để mệt quá thì bé sẽ phát triển rất tốt”.
“Thật sao?”
Dương Cẩm Tú vỗ tay nói: “Tốt quá rồi! Đến lúc em bé ra đời, tôi sẽ tặng lì xì dày, làm mẹ nuôi”.
Nói xong, Dương Cẩm Tú nói vào bụng Triệu Lệ Lệ, nói: “Nào cục cưng! Gọi một tiếng mẹ nuôi đi”.
“Hì hì…”, nói xong, hai người đều cười, không khí ấm áp vô cùng.
Nhưng…
Một giây sau, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa quán nướng truyền lại tiếng quát.
“Mẹ nuôi?”
“Ha ha”.
“Cô nên nghĩ xem mình có sống được không đã? Dương Cẩm Tú! Thằng bạn trai phế vật của cô…”.
“Vu Kiệt!”
“Ở đâu?”
- ---------------------------