“Anh đã đặt trụ sở chính của công ty ở đây, thành lập một chi nhánh ở Hải Phòng. Sau này nếu chúng ta muốn chuyển căn cứ về lại Hải Phòng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Dương Thừa Húc cũng không nghĩ tới việc thành lập công ty lại nhanh đến như vậy. Anh ta nở một nụ cười với Trần Mộc Châu, trịnh trọng nói.
“Nếu như thế thì có một số việc em muốn nhanh chóng bắt đầu hiểu rõ tường tận, ông chủ lớn trong trương lai ạ, cần phải bảo vệ em thật tốt.” Công ty được thành lập rồi, kết hoạch cũng xem như là đã hoàn thành được hai phần ba, kế tiếp chỉ cần đợi thời cơ thích hợp để quay về. Hoắc Hải Phong sẽ luôn là vật trong tay của cô ta. Trần Mộc Châu nằm trong lòng của Dương Thừa Húc, ánh mắt tràn đầy ý chí, nhất định phải quyết tâm.
Tác dụng chậm của thuốc tê khiến sau nửa đêm Tô Kiến Định mới dần dần tỉnh dậy được. Ngọn đèn trong phòng vẫn còn bật sáng, Tô Quỳnh Thy ngay lập tức nhận ra anh ấy đã tỉnh dậy, lo lắng tiến lại gần: “Anh ơi, anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Yên tâm nào, chỉ là tỉnh dậy muộn hơn so với dự kiến thôi mà, cho nên mới như thế. Anh nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thì sẽ không sao nữa. Quỳnh Thy, anh biết em buồn, nhưng em không thể sống mãi ở quá khứ suốt đời được.
Hướng Minh còn đang ở nhà đợi em đấy!”
Mới vừa tỉnh dậy, nhìn thấy sắc mặt bên ngoài của cô, Tô Kiến Định đã biết trong lòng cô rốt cuộc là đang nghĩ điều gì, chung quy vẫn là không thể tin được, buông bỏ cũng không được.
“Anh à, em hiểu rồi mà, chỉ là em không thể chấp nhận được điều này trong chốc lát mà thôi. Đợi anh tịnh dưỡng hai ngày rồi chúng ta cùng trở về nhà nhé!” Đã là một khoảng thời gian khá gian không quay trờ về từ khi bắt đầu chuyến ra đi này, rõ ràng trước đây trong lòng cô còn hy vọng được trở về nhà, bây giờ thì thực sự sắp trở về thật rồi, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng trống trải, giống như thể là thiếu mất thứ gì đó.
“Em nghỉ sớm chút đi, ngày mai sẽ về nhà. Sổ sách của Quốc Nam anh đã luôn tính toán rõ ràng cùng với gia đình nhà họ Trần cả rồi” Tô Kiến Định cố chấp ngồi dậy, sờ sờ đầu Tô Quỳnh Thy rồi mỉm cười với cô, ra hiệu cô hãy mau chóng trở vê phòng nghỉ ngơi.
“Em không ngủ được, hay là chúng †a cùng nhau trò chuyện đi.” Tô Quỳnh Thy không hề có cảm giác buồn ngủ, cho dù hai mắt có nhắm lại thì trong đầu cô cũng tràn ngập hình bóng của Lê Quốc Nam. Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cô không dám chợp mắt, giọng cười gượng gạo của Trân Mộc Châu như phát ra, vang vọng từ bên trên bức tường.
“Quỳnh Thy, đừng làm anh lo lắng.”
Tình trạng của cô như thế thì sau này sao Tô Kiến Định có thể yên tâm để cô đợi mình được, dù sao không phải lúc nào cũng có thể mang cô theo bên mình, chuyện của Lê Quốc Nam đã thực sự khiến cô chịu đả kích lớn, nhất thời không buông được anh ấy cũng có thể hiểu, nhưng mà…
“Không còn sớm nữa, em muốn nói chuyện gì thế?” Chỉ biết rằng hai người nhất định đều còn thức, Hoắc Hải Phong đẩy cửa phòng vào, đem ghế lại ngồi xuống bên cạnh Tô Quỳnh Thy, cẩn thận nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình: “Tay lạnh như thế này cũng không biết mặc thêm nhiều áo ấm vào, em chỉ vừa đỡ sốt được hơn một chút thôi đấy. Quỳnh Thy, tôi biết là em buồn, nhưng em không biết yêu thương bản thân mình như thế này, tôi sẽ cảm thấy rất đau lòng”
“Tôi không thấy lạnh mà, không sao đâu. Hải Phong, anh ngủ trước đi, mấy ngày nay anh đã cực khổ rồi. Anh tôi bảo ngày mai sẽ về nhà, anh Quốc Nam… Đã tìm thấy chưa?” Tô Quỳnh Thy nghiêng đầu cười cười, sắc mặt cứng đờ.
“Vẫn chưa tìm thấy, chiếc lông sắt chìm rất sâu rồi, có lẽ đã chìm sâu đến tận dưới đáy đại dương, thế nên… Em chuẩn bị tâm lý đi nhé! Không thể đảm bảo được rằng có thể tìm thấy cậu ấy”
Hoắc Hải Phong đã phái ba bốn nhóm người đi tìm rồi, vẫn luôn tìm kiếm suốt cho đến giờ, đừng nói là người, thậm chí là hình bóng của hai chiếc lông sắt cũng không thấy đâu cả, đáy biển tối đen như mực, không tìm thấy được thứ gì thì cũng không thể nói rõ ràng được, thời tiết vẫn còn xấu như thế nên căn bản là cũng không có cách nào để lặn xuống biển tìm kiếm được.
“Hãy cố gắng hết sức nhé, Hải Phong. Chúng ta về nhà thôi nào!” Tô Quỳnh Thy đã hết sức lực, ngả vào người của Hải Phong. Hai mắt cô ánh lên sự trống rỗng cùng cực, giống như thể là đã mất đi linh hồn, thứ còn lưu lại chỉ là cái xác trống rỗng.
“Được, ngày mai chúng ta về nhà.
Bây giờ tôi dìu em về phòng nghỉ ngơi nhé!” Tất cả sự dịu dàng mà anh có đã được trao cho người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trong vòng tay này của anh.
Hoắc Hải Phòng mân mê khuôn mặt nhỏ bé, mềm mại của cô. Biểu cảm dịu dàng của anh thật không thể tưởng tượng nỗi.
“Trân Tuấn Tú nhất định là sẽ không chịu thua, thứ duy nhất mà có thể uy hiếp ông ta chính là Vũ Tuyết Phương. Ông ta không quan tâm đến Tập đoàn Phước Sơn và Trần Hiền một chút nào. Sóng gió phong ba lần này có thể dùng để mưu tính một chút, trước tiên đưa chút ít những lời vô căn cứ lên mạng để gia đình nhà họ Trần cãi vã nhau một cách quyết liệt.
Nếu Trần Tuấn Tú muốn khuấy động cuộc vui một chút, anh ấy đương nhiên là phải cùng đi, vậy thì nợ cũ nợ mới cùng tính chung luôn một thể.
Những món nợ còn đó thì vẫn là phải trả, cho dù là tất cả là những gì mà anh mang theo thì lân này anh ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cho Trần Tuấn Tú.
Tô Kiến Định di chuyển cái chân bị thương, trong đầu tràn ngập các ý nghĩ phải nên xử lý như thế nào, hết kế hoạch này đến kế hoạch khác nảy ra.
Toàn bộ cuộc nói chuyện này, Tô Quỳnh Thy đều mơ hồ không rõ, căn bản là nghe không hiểu gì.
Hai người Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định người này nói một câu, người kia nói một câu, rất nhanh đã đề ra được kế hoạch cuối cùng. Tô Quỳnh Thy nghe như lọt vào trong làn sương mù, ngủ quên rồi được ẫm về phòng từ lúc nào cũng không hay biết, sau khi nằm mơ mơ màng màng ở trên giường mới kịp phản ứng lại.
Cô hoàn toàn muốn rời khỏi giường nhưng bị người đàn ông ngồi bên cạnh nhấn xuống giường lại: “Di chuyển lung tung gì thế, trời sắp sáng đến nơi rồi, em mau chóng ngủ một xíu đi. Đợi sau khi về nước, tôi không còn nhiều thời gian như thế này để cùng em nghỉ ngơi rồi.”
“Hải Phong, anh và anh trai tôi đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ? Chúng ta về rồi, anh Quốc Nam một thân một mình ở nơi đây biết phải làm thế nào?”
Tô Quỳnh Thy đổi phương hướng, đối diện với Hoắc Hải Phong, ngẩng đầu lên, vừa kịp lúc có thể nhìn thấy rõ ràng được quai hàm góc cạnh của anh, yết hầu tinh xảo khiến người khiến người khác mê say.
Theo bản năng, Tô Quỳnh Thy nuốt nước miếng, vừa mới phản ứng lại thì đã vội vàng báu víu vào bờ vai anh, nhướng người lên trên ngang tâm mắt của anh.
“Tôi sẽ tiếp tục cho người tìm kiếm ở nơi đây, em yên tâm, nhất định sẽ không vứt bỏ cậu ấy lại một mình nơi đây. Quỳnh Thy, em ngủ đi nào.” Hoắc Hải Phong dỗ Tô Quỳnh Thy từ phía sau lưng một cách nhẹ nhàng. Anh thở dài, phía trước còn có tình địch, giờ thì xong rồi, sợ rằng Tô Quỳnh Thy suốt cả đời này cũng sẽ không quên được Lê Quốc Nam. Không chỉ như thế, sợ rằng cô sẽ vì anh ta mà đau lòng vài năm mới có thể vực dậy được.
Rốt cuộc thì anh cũng có thể hiểu rõ tính cách của Tô Quỳnh Thy nhiều hơn rồi, hiểu rõ những chuyện linh tinh mà cô suy nghĩ trong đầu. Rất nhanh sau đó, Hoắc hải Phong nhắm đôi mắt lại, ôm cơ thể mềm mại của cô ở trong lòng rồi đánh một giấc thật say, thật thoải mái.
Khi cô nhắm mắt lại thì trời bên ngoài cũng đã sắp sáng, khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chíu rọi làm đau cả mắt.
Mơ mơ màng màng từ giường bước xuống, đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì bỗng nhiên liếc nhìn thấy ở góc chiếc ghế sô pha không xa đẳng kia có một dáng người cuộn tròn đang nằm ngủ, tuy không nhìn rõ mặt mũi nhưng cô biết rõ đó chính là Tô Hướng Minh.
Tô Quỳnh Thy tỉnh dậy trong nháy mắt, lao đến chỗ đứa bé đang ngủ gà ngủ gật, đặt cậu bé lên trên đùi mình: “Hướng Minh, sao con lại ở đây? Sao không lên giường ngủ mà lại nằm co rút trên chiếc ghế sô pha này làm gì?
“Chú Phong không cho con quấy rây giấc ngủ của mẹ, bảo rằng khó khăn lắm mẹ mới ngủ được một chút.
Vào nửa đêm hôm qua, chú Quân đã đến đón con qua đây, đến sớm sáng tinh mơ thì con đến được đây. Mẹ ơi, chúng ta không được buồn, tuy rằng Hướng Minh vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mẹ vẫn còn có con, cho nên mẹ đừng buồn, mẹ nhé!”
Tô Quỳnh Thy đong đưa đùi Hướng Minh đứng dậy, ôm lấy đầu của Tô Quỳnh Thy, nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ không sao, mọi chuyện đã qua rồi, Hướng Minh đừng lo lắng…
“Tỉnh rồi à? Đang nói chuyện gì thế?” Thấy trong phòng bệnh có tiếng động, biết Tô Quỳnh Thy có lẽ đã tỉnh dậy rồi, Hoắc Hải Phong đẩy cửa phòng bước vào, một tay ôm lấy Tô Quỳnh Thy, tay còn lại ôm lấy Tô Hướng Minh bế lên giường.