*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ừ!"
Bàn tay to của Hoắc Hải Phong đặt lên eo của cô, cẩn thận đỡ lấy cô để cô nằm được thoải mái hơn.
“Anh đây.”
Anh khẽ cười, khóe mắt và lông mày hiện lên nét cười, trên khuôn mặt tràn đầy yêu thương: “Nhóc con kia cần phải ngoan một chút, giống anh trai của con, đừng làm mẹ khổ, nếu không bố sẽ tét mông con khi con đi ra khỏi bụng mẹ đấy.”
“Anh đang nói cái gì vậy? Nếu con nghe thấy sẽ rất buồn, sẽ bị tổn thương, mau dỗ con đi.”
Tô Quỳnh Thi tức giận đẩy anh một cái, rồi lại ôm bụng kêu đau, bộ dạng trông rất đáng thương.
Hoắc Hải Phong dở khóc, dở cười. Trong ngực cảm thấy trống rỗng, bỗng chốc anh cảm thấy không quen.
Người phụ nữ nhỏ bé này một giây trước vừa dựa vào ngực anh, tùy ý cho anh xoa nắn. Một giây sau đã tức giận làm ngơ với anh. Sự trái ngược này có chút làm anh không quen.
Hoắc Hải Phong vươn tay định ôm cô vào lòng khiến Tô Quỳnh Thy mặt mũi đỏ bừng, như phải chịu nhiều ủy khuất, đáng thương đến nỗi không muốn chạm vào anh một chút nào, còn muốn xoay người sang chỗ khác.
Bây giờ cũng tự mình cuốn chăn bông, trốn vào một góc giường, tránh xa anh.
Lông mày của người đàn ông khẽ nhếch lên, dù tức giận nhưng vẫn biết cô không ổn định về cảm xúc khi mang thai. Có thể nhìn thấy điều đó ngay từ tháng đầu tiên.
Chẳng qua những ngày tháng sau đấy rất thuận lợi, anh đi theo cô khắp nơi. Vì vậy cũng không nhận ra sự phát triển cảm xúc trong thai kỳ, nhìn thấy mọi việc vẫn tốt, cũng không làm gì sai.
Nhưng khi hai người gần gũi một chút, thì cảm xúc của cô lúc mang thai lại đột nhiên bùng nổ, giống như cô công chúa nhỏ.
Hoắc Hải Phong mới thản nhiên nói một câu, cô đã có thể nghĩ ra trăm nghìn ý, rồi lại oan ức đứng thẳng dậy, xị mặt ra, bĩu môi, cũng không khóc lóc, làm loạn gì, nhưng lại khiến người khác nhìn vào sẽ tưởng là cô phải chịu ủy khuất.
Bộ dạng yếu ớt làm cho anh vừa thương vừa buồn cười, không thể không dỗ dành.
Cô đem tất cả cảm xúc và những suy nghĩ sâu sắc thể hiện trước mặt anh, không quan tâm anh có tức giận hay không, có kiên nhẫn được hay không, cũng không quan tâm anh có thích hay không.
Loại cảm giác này đối với cô rất thoải mái, hơn nữa bây giờ chính là không kiềm chế được cảm xúc.
Hoắc Hải Phong chẳng có cách nào, chỉ có thể dỗ dành một chút.
Anh vừa rồi chỉ mới hạ giọng, nói nhẹ một câu, chỉ sợ cô phải mang thai vất vả, không ngờ lại làm cô gái này nghĩ rằng phải chịu ủy khuất, còn tội nghiệp lên án anh.
Bây giờ cũng không thèm gần gũi, làm sao lại có cha mẹ nào không thích con cái chứ.
Anh chính là càng thêm yêu thương cô, sợ cô phải chịu khổ. Sợ cô vì trân quý đứa nhỏ trong bụng mà lại làm khổ mình, nói đến lại khiến cô đau lòng.
Theo lời của Tô Kiến Định, nếu một người đàn ông trên đời này có thể thay phụ nữ sinh con, cho dù anh có làm mọi cách, cũng không để cho Quỳnh Thy phải mạo hiểm như thế này.
Tất cả để anh ta tự gánh vác là được. Cô gái nhỏ vẫn vui vẻ, vô tư.
Cô gái nhỏ nằm co ro ở góc giường, vừa ôm chăn vừa bĩu môi. Đôi mắt đen láy nhìn anh, cho dù Hoắc Hải Phong chỉ giơ tay ra, cô cũng trốn vào trong chăn, mỗi lúc lại lùi về sau một chút. Sợ cô còn lùi thêm hai lần nữa thì sẽ ngã mất, Hoắc Hải Phong rất lo lắng, chỉ còn cách vẫy vẫy tay với cô, nói:
"Được rồi, được rồi, là anh sai, anh không nên nói với em như thế. Ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi được chưa.”
Sau đó mới chạm vào góc chăn, vừa định tiến thêm một chút đem cô ôm vào trong lòng.
Cô dùng sức kéo chăn ra khỏi tay anh và hất cằm lên một cách đắc thắng. Bộ dạng trẻ con và kiêu căng đó của cô khiến người khác rất cưng chiều.
Cô thực sự là một người mẹ tốt, cả việc làm nũng cũng giỏi.
Trong đầu anh không khỏi nghĩ đến sau này nếu cô sinh con gái, đến lúc đó có dỗ dành cũng không nổi.
Hoắc Hải Phong không khỏi bật cười, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Anh biết là anh không đúng, anh dẫn em ra ngoài chơi được không? Lúc trước không phải em vẫn ầm ĩ đòi ra ngoài chưa hay sao?”
Lúc trước cô mang thai, bác sĩ nói như vậy không tốt lắm, cho nên anh mới không cho cô ra ngoài chơi. Vì việc này nên cô gái trước mặt anh làm ầm ĩ, cãi nhau với anh mấy lần. Chiều cô thì vẫn chiều, anh chưa bao giờ nặng lời về chuyện này.
Sau này lần khám này, anh cố ý hỏi bác sĩ xem nếu ra ngoài một chút liệu có vấn đề gì không, việc đi lại không có vấn đề gì nên anh mới nói như vậy.
Bụng cô bây giờ đã to hơn rất nhiều, việc sinh nở sẽ dễ dàng hơn nếu vận động phù hợp.
Ngoài ra việc ăn uống của cô bây giờ cũng không tệ, đứa bé vẫn rất nghe lời, không làm người mẹ cảm thấy ốm nghén, buồn nôn nữa. So với trước khi mang thai, cô thỉnh thoảng còn ăn nhiều hơn hai bữa cơm. Trừ việc mỗi ngày ngủ ít đi một chút, trí nhớ kém một chút, tính tình, cảm xúc có chút thay đổi, còn đâu cũng không có gì lớn.
Hoắc Hải Phong đối với chuyện này vẫn rất hài lòng.
Bị nhốt trong nhà gần năm tháng, Tô Quỳnh Thy vẫn rất nhớ không khí thoáng đãng, tự do bên ngoài.
Những giọt nước mắt vừa rơi cùng với đôi mắt đỏ hoe lập tức được thu lại, liền bật cười.
Cô rất vui khi anh đồng ý dẫn cô ra ngoài chơi.
Cô buông chăn bông ra, nhìn theo hướng của anh, cầm chăn bông đưa cho anh: “Cho anh một cơ hội.”
Hoắc Hải Phong cong môi, mất công dỗ dành gần nửa giờ đồng hồ rốt cuộc cũng thành công, đem bảo bối vừa ầm ĩ một trận ôm vào lòng, cẩn thận tránh khỏi bụng của cô, nói: “Ôm một cái nhé.”
Ai còn lạ gì điểm này, tất cả