Tô Quỳnh Thy vẫn đang còn say giấc nồng, tuy Lê Quốc Nam không thấy có gì bất thường nhưng suốt đường đi, trong lòng anh ta vẫn cứ lo lắng không yên.
Thân là bác sĩ, anh ta cũng có chút kiến thức và kỹ năng chăm sóc người mang thai. Những triệu chứng mà Tô Quỳnh Thy gặp phải đều là dấu hiệu bình thường của người phụ nữ ở giai đoạn đầu thai kỳ.
Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, cảm giác hoảng loạn vẫn kéo tâm trạng anh ta đi xuống.
Khi máy bay bay ra khỏi địa phận của thành phố Hải Phòng, Hoắc Hải Phong cũng tình cờ ngẩng đầu lên, bắt gặp vô số tia sáng le lói trên bầu trời đêm, trong lòng anh chợt cảm thấy trống rỗng.
“Tổng giám đốc, chuyện anh phân phó, tôi đã hoàn thành rồi, anh có muốn xem thử một chút không?” Lâm Tiến Quân hơi cúi người, đứng trước mặt của Hoắc Hải Phong. Vết thương lần trước do bị Trần Mộc Châu đá vẫn chưa khỏi hẳn khiến bước đi của anh ta vẫn còn khập khiễng một chút nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến lúc công việc hàng ngày.
“Giúp tôi thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị về thôi!” Khoát tay với Lâm Tiến Quân, Hoắc Hải Phong đứng dậy bước đến gần cửa sổ lắng lặng nhìn ra ngoài.
Lâm Tiến Quân đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hải Phong, sau đó mới thở dài rồi lui ra ngoài.
Anh ta đến đây mười lần thì hết chín lần bắt gặp cảnh Hoắc Hải Phong đang đờ người ra rồi. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ cho rằng vị tổng giám đốc này quá rảnh rỗi, không có gì làm.
Nhưng chỉ có anh ta biết tuy bề ngoài vết thương của anh đã khép miệng nhưng ai biết nó đã sớm mưng mủ bên trong.
Biệt thự hoa tường vi cho xây dựng trước đây đã sắp hoàn thành. Mặc dù bây giờ hoa vẫn chưa nở, nhưng mọi thứ cần dùng để trang trí, cũng như những loại cây cảnh cần có thì đều không thiếu. Vốn dĩ Hoắc Hải Phong định niêm phong vĩnh viễn nơi này, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ chuyển đến đây ở vào hai ngày sau.
Cả đêm anh đều mất ngủ, hối hận giống như gông xiềng trói chặt cổ chân, giống như chất độc đang từ từ ngấm vào máu khiến cả người hít thở không thông.
Bất kể anh có làm gì cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại thì gương mặt đáng yêu của Tô Quỳnh Thy lại hiện ra trước mắt. Anh muốn tiến lên phía trước, muốn nói vài câu với cô nhưng hai chân anh cứ như bị dính chặt trên mặt đất, không tài nào nhúc nhích được. Nụ cười trong trẻo trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Quỳnh Thy, dần dần bị thay thế bằng vẻ sợ hãi.
Cô từng bước lùi về phía vách núi, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, chợt xoay người định nhảy xuống dưới, hình ảnh đó giống như một thiên sứ đang vứt bỏ sự sống của mình, cũng vứt cả trái tim anh.
Không gặp mặt ông cụ Chánh, cũng không phải đối diện với Trân Mộc Châu, Hoắc Hải Phong gần như dành toàn bộ thời gian cho công ty. Hiện tại, anh chỉ có thể dựa vào thuốc để cố ép bản thân nghỉ ngơi một chút, lấy lại chút tinh thần và sức lực mà lây lất Vượt qua từng ngày.
Tuy bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng những ai quen biết anh thì đều có thể nhận ra, Hoắc Hải Phong của hiện tại, gân như đã mất đi linh hồn.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương, hai tháng trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Hai tháng trước, Tô Quỳnh Thy vội vàng đến gặp mặt Tô Kiến Định trước khi anh ấy được đưa vào phòng phẫu thuật. Kết quả, cuộc phẫu thuật đã thành công vượt ngoài mong đợi, không cần chờ đến hai tháng, chỉ mới một tháng sau, anh ấy đã tỉnh lại. Mặc dù chỉ có thể chuyển động hai mắt, nhưng cũng khiến cho Tô Quỳnh Thy cực kỳ vui mừng rồi.
Nghỉ ngơi để lấy lại sức thêm một tháng nữa, hiện tại Tô Kiến Định đã ngồi dậy được, hơn nữa còn có thể xuống giường bước hai bước. Tuy chỉ có hai bước, nhưng đối với một người bệnh nằm trên giường suốt năm năm mà nói, đây đã là chuyện rất tuyệt vời rồi.
Hoắc Hải Phong vẫn hoãn hôn lễ của mình và Trần Mộc Châu vô thời hạn. Trước kia, vì không thể nắm chắc khi nào mình mới hoàn toàn làm chủ được nhà họ Hoắc, nên Hoắc Hải Phong chỉ đành dùng kế hoãn binh.
Nhưng bây giờ thì khác, anh vừa cho người điều tra chuyện năm đó của nhà họ Tô, vừa ra sức bồi dưỡng người của mình.
Tại bệnh viện ở một tiểu bang của Mỹ, Tô Quỳnh Thy đem theo canh gà mình hầm, lén lút theo đuôi Lê Quốc Nam đến gặp Tô Kiến Định.
Lúc mới tỉnh lại, Tô Kiến Định nhìn thấy bụng dưới của Tô Quỳnh Thy hơi nhô lên thì lập tức nổi giận thiếu chút nữa đã hôn mê lần nữa. Cho tới tận bây giờ, anh ấy mới miễn cưỡng tiếp nhận chuyện đứa em gái mình yêu thương nhất đang mang thai.
Nhưng Tô Kiến Định vẫn không muốn thừa nhận cái thai trong bụng Tô Quỳnh Thy là con của Hoắc Hải Phong, hơn nữa còn rất đau lòng cho em gái.
Thân là phụ nữ đang mang thai mà mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài, vì thế anh ấy không cho cô đến đây nữa, kêu cô ở yên trong nhà dưỡng thai cho tốt.
Nhưng Tô Quỳnh Thy lại không yên tâm, cuối cùng vẫn muốn đến bệnh viện để chăm sóc cho Tô Kiến Định.
Chuyện xảy ra vào năm năm trước tựa như đã khắc sâu vào tim cô, không tận mắt nhìn thấy Tô Kiến Định khỏe lại từng chút một, lòng cô sẽ mãi lo lắng không yên.
Lần này phải len lén năn nỉ Lê Quốc Nam rất nhiều ngày, anh ta mới đồng ý để cô cùng đến bệnh viện.
Cô cũng từng thử lén chạy đến đó một lần, nhưng mới vừa đi đến cửa bệnh viện, cô đã bị Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam hợp sức dạy dỗ một trận, bị mắng đến vô cùng đáng thương.
Dù sao ở đây cũng là nước ngoài, an ninh nơi công cộng không được tốt như trong nước.
Đôi khi lướt qua một người nào đó, chúng ta cũng khó mà đoán được tay người ta đã từng dính máu hay chưa? Lúc đầu chọn đến đây, chỉ vì ở phòng thí nghiệm được thành lập ở đây mà thôi.
Cái thai đã được bốn tháng, lúc Tô Quỳnh Thy nhìn thấy Tô Kiến Định đang tập vật lý trị liệu thì lập tức vẫy tay với anh ấy: “Anh hai!” Tô Kiến Định dừng lại, thuận tay tiếp nhận khăn mặt của hộ lý đưa qua, lau mồ hôi: “Sao lại không nghe lời, chạy đến đây làm gì?” Rõ ràng Lê Quốc Nam đang đứng bên cạnh, nhưng hai người đều không tới..”…
Khóe miệng của anh ta giật giật nhanh chóng tránh qua một bên, vô cùng tự giác đi hỏi bác sĩ về tình trạng của Tô Kiến Định, cũng cố gắng lờ đi sự hiện diện của mình, ý đồ muốn né tránh sự chú ý của Tô Kiến Định để anh ấy quên đi sự thật là Tô Quỳnh Thy do anh ta đưa đến đây.
“Em đem canh gà cho anh bồi bổ mài Ở đây không có ai biết làm mấy món này, hơn nữa em cũng muốn ăn nên thuận tiện nấu thêm một chút đem đến cho anh một phần.” Vừa mở nắp ra, mùi thơm ngào ngạt của canh gà lập tức bay ra ngoài.
Nước dùng trong veo, nửa con gà được hầm cách thủy đến mềm nhừ, mùi vị đậm đà đủ vị. Cắn một miếng, miếng thịt mềm mềm như tan ngay ở trong miệng, kết hợp với dùng nữa thì đúng là mỹ vị Thiên Đường.
Tô Kiến Định và Tô Quỳnh Thy có khẩu vị giống nhau, cũng đều ăn không quen thức ăn ở đây. Hai người ghé sát vào nhau, không biết đang thì thâm to nhỏ gì đó, thoạt nhìn hăng hái đến mức anh một miếng, em một miếng, cứ thế xử lý hết nửa con gà.
“Anh hai. Tô Quỳnh Thy nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Kiến Định, vốn nhịn không được muốn gọi bác sĩ đến khám lại cho Tô Kiến Định, nhưng kịp che miệng lại.
Tô Kiến Định cũng không quá để ý, chỉ một mực uống canh, ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc nhìn em gái một cái. Nhưng trái tim lại giống như bị hàng vạn cây kim giày vò, vô cùng khó chịu.
Anh ấy không ngờ mình ngủ một giấc liền ngủ đến năm năm. Anh cũng không biết trong năm năm này, đứa em gái mình hết mực cưng chiều rốt cuộc đã làm những gì để trả hết món nợ khổng lồ kia, phải khổ sở vật lộn với cuộc sống ở thành phố Hải Phòng như thế nào để chờ cho đến khi gặp được Lê Quốc Nam.
Có rất nhiều chuyện Tô Quỳnh Thy không muốn nói cho anh ấy biết, nhưng làm sao có thể không biết những khổ cực mà cô đã chịu trong thời gian qua chứ? Mỗi khi ngẫm lại, anh ấy đều cảm thấy đau lòng, đặc biệt là bây giờ cô còn đang mang thai con của Hoắc Hải Phong. Nhưng trong suốt hai tháng qua, Hoắc Hải Phong vẫn chưa từng xuất hiện một lần.
Anh ấy chỉ vắng bóng có năm năm, mà tên Hoắc Hải Phong kia đã dám lớn gan bắt nạt bé Thy. Cả thành phố Hải Phòng này, có ai mà không tự mình bước đi bằng hai chân, mà tên kia lấy gì lại dám ỷ thế ức hiếp người khác.
Không biết vì sao, nhưng dù cho Tô Kiến Định không trực tiếp tra hỏi cô, nhưng đối mặt với người anh luôn bên cạnh cô từ nhỏ cho đến lớn này, Tô Quỳnh Thy cảm thấy những chuyện cô muốn che giấu đều không thể che dấu được…
Mọi chuyện đều đã qua, cô cũng không muốn anh hai mình phải khó chịu vì những chuyện quá khứ. Những chuyện mà cô đã trải qua, cũng không cần thiết phải nói ra để mọi người cùng khó xử.
Đột nhiên bầu không khí trở nên khá gượng gạo, Tô Kiến Định thừa dịp Tô Quỳnh Thy đang rơi vào trầm tư, nhanh chóng uống hết muỗng canh gà cuối cùng trong bát.
Tô Quỳnh Thy: …
Không ngờ anh hai lại ăn nhanh như vậy, có lẽ bình thường đã để anh ấy tủi thân rồi! Trong lòng cô đã âm thâm hạ quyết tâm, sau này cho dù có ăn món gì, cũng phải mang đến cho Tô Kiến Định một chút.
Cô thuận tay thu dọn bát đũa, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng: “Anh hai, vât lý trị liệu vẫn phải tập thêm một tháng nữa phải không?”
Tô Kiến Định vừa mở miệng định nói gì đó, thì giọng nó của bác sĩ đã vang lên ở phía sau: “Tô Kiến Định, tiếp tục thôi!” Vẻ mặt của anh ấy hơi thay đổi, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của Tô Quỳnh Thy: “Chờ anh hai khỏe lại, anh sẽ đưa em đến chỗ có điều kiện tốt hơn. Con gái nhà họ Tô đều là cành vàng lá ngọc, đều phải được cưng chiều từ bé”