*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Abel rất khó coi, mặc dù đám người Yelis kia cũng nhúng tay vào nhưng cho đến bây giờ, cũng chỉ có một mình anh ta phơi bày. Cho dù phải đối phó, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong phải lên tiếng. Nếu không phải là sự thật ở ngay trước mắt thì sao anh có thể gọi mấy người chuyên gieo họa này đến chứ.
Mặc dù biểu hiện trên mặt đã tương đối khó coi, nhưng anh ta vẫn cất bước đi theo lên. Lúc anh ta vào đến phòng làm việc, Yaren đã ngồi ở vị trí người chủ trì, Elyson và Alex ngồi ở vị trí bên cạnh. Trên mặt bọn họ mang theo nét mặt đến xem náo nhiệt.
"Anh cả." Abel mím môi tiến lên, cúi đầu che giấu đi biểu cảm khó có thể giấu được trên mặt mình, thanh âm nói chuyện hơi nhỏ.
"Chuyện Gia tộc Húc Nhật tôi đã nghe nói rồi. Ai bị sa sút, ai muốn gì tôi cũng không có ý kiến nhưng gia tộc Otto nhất định phải do tôi thừa kế. Bên phía Tô Kiến Định gì đó của bố, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nói tới chuyện này, sắc mặt Yaren thay đổi tương đối. Chỉ là anh ta đi khai thác khu khai thác thị trường thôi mà, sao mà ba năm sau quay lại, cục diện của gia tộc đã thay đổi nhiều như vậy chứ? Đúng là khiến cho người khác vừa phải bất ngờ lại vừa căm tức.
“Con trai Yelis, chắc là anh biết bà ta. Bố đã tìm đứa con gái này rất lâu rồi, cho đến mấy năm trước, Tô Kiến Định đột nhiên tìm tới. Sau khi bố nhận lại cậu ta thì lập tức được nuôi dưỡng để trở thành chủ nhân tương lai của gia tộc. Theo như phỏng đoán, chắc hẳn cậu ta đã nắm giữ được năm mươi phần trăm cổ phần trong tay bố rồi. Nếu như lần này, gia tộc Húc Nhật lại rơi vào tay Hoắc Hải Phong nữa thì hai bọn họ liên thủ lại, chúng ta không còn cách nào khác cả...
Abel nói đơn giản một chút nguyên nhân và cục diện hiện tại. Chân mày Yaren càng nhíu chặt hơn. Vốn dĩ anh ta chỉ cho rằng đây là một thằng nhóc con miệng còn hội mùi sữa, bây giờ xem ra, nó cũng đã lớn rồi lại còn có đồng bọn là sói. Đợi đến khi anh ấy mở rộng gia tộc, vậy thì anh ta thật sự không còn hy vọng gì nữa rồi.
"Bây giờ, chuyện này chính thức giao cho tôi xử lý. Cậu và người đứng đầu của gia tộc Húc Nhật dẫn người đi. Không quan tâm cậu dùng cách thức gì, tóm lại, bằng bất cứ giá nào cũng phải kéo Hoắc Hải Phong xuống bằng được cho tôi. Nếu không được thì cứ ném xuống biển làm mồi cho cá mập đi.
Sau khi trầm tư trong giây lát, sắc mặt Yaren hơi nặng nề, nói với Abel.
“Anh hai đi ngăn cản Hoắc Hải Phong rồi. Vậy thì em và chị ba làm gì a? Không thể lần nào cũng để bọn em đứng nhìn chứ?” Chuyện đã sắp xếp xong xuôi, Alex không phục nhưng Elyson không buồn kéo lại, anh ta lạnh mặt đứng dậy.
“Muốn giúp thì tôi không có ý kiến nhưng mang đồ bố cho cậu ra đây!” Yaren cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, vẫn cúi đầu xử lý công việc, ánh mắt cũng chưa từng nâng lên.
Đã biết mọi chuyện phải xử lý như thế nào, Abel cười lạnh, liếc nhìn hai chị em đang ngồi lại vừa đứng lên ở bên cạnh, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Lúc anh ta ra khỏi cửa lập tức giao việc cho quản gia đi mua vé máy bay đến châu Âu ngay trong đêm. Trời còn chưa hửng sáng, anh ta đã ngồi máy bay rời khỏi đây.
Sau mười mấy giờ bay trên bầu trời, Tô Kiến Định dẫn đoàn người của Hoắc Hải Phong xuống máy bay rồi lại tiếp tục ngồi trên xe thêm hai giờ đồng hồ nữa, cuối cùng cũng đưa được người đến gia tộc Otto.
Một dãy biệt thự rộng lớn nối tiếp nhau, ở giữa là một tòa lâu đài chiếm một diện tích tương đối lớn. Lần đầu tiên nhìn thấy, Tô Quỳnh Thy không thể không yêu nơi này. Vẻ đẹp giống như một thế giới từ trong truyện cổ tích của thiếu nhi bước ra vậy.
“Phía bên gia tộc Húc Nhật tạm thời không an toàn. Chờ đến khi mọi chuyện được xử lý xong xuôi thì cứ ở đây đợi Quỳnh Thy đi.” Tô Kiến Định đỡ Công tước Otto, vừa đi vừa phía trước vừa nói với Hoắc Hải Phong còn đang đảo mắt nhìn xung quanh. Trong giọng nói còn mang theo ý cười.
“Nói chuyện cũng tốt, tôi không yên tâm đưa Quỳnh Thy đi cùng tôi, ở bên kia làm phiền anh cả và ông ngoại.” Hoắc Hải Phong cười, kéo Tô Quỳnh Thy về, để cô đi bên cạnh mình.
Dọn dẹp nhà cửa và bày biện mấy món đồ là chuyện tương đối phiền phức. Cũng may, quản gia Sơn là một người có năng lực chỉ huy và năng lực hành động nổi trội hơn người. Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy ăn tối trong lầu chính xong thì biệt thự cũng được bọn họ dọn dẹp xong xuôi đâu vào đó.
Sắc trời tối dần, Tô Quỳnh Thy chống cằm, cùi chỏ đặt trên lan can rồi đứng ở ngoài ban công.
Hoắc Hải Phong tắm xong liền đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt của cô gái có chút sững sờ, vẻ mặt vô cùng mông lung.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Anh rón rén đi tới, đưa tay kéo cô vào trong ngực mình. Hoắc Hải Phong tiến tới sát bên cạnh tại cô, giọng nói đầy mập nhớ. Nhiệt độ nóng bỏng từ đằng sau bất ngờ truyền tới khiến cho Tô Quỳnh Thy không được thoải mái, toàn thân giãy giụa.
“Nhìn linh tinh đi đâu thế. Anh nói xem, mấy năm nay, chúng ta đã dọn nhà biết bao nhiêu lần rồi. Vất vả lắm Hướng Minh mới quen với môi trường sống mới, bây giờ, chúng ta lại phải bắt đầu lại từ đầu. Phong à, sau này chúng ta không chuyển nhà nữa được không? Nếu không thì anh để em đưa Hướng Minh trở về Hải Phòng đi.”
Tâm trạng của cô khi nãy không phải là rất tốt sao. Mặc dù anh vẫn chưa nói gì nhưng mà Tô Quỳnh Thy liếc mắt một cái đã nhận ra anh không vui. Anh không muốn rời khỏi nơi đó cũng không muốn rời khỏi