Mục lục
Người tình bí mật của hoắc tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269: Mẹ Lê Quốc Nam nổi điên




**********



Chương 269: Mẹ Lê Quốc Nam nổi điên



Lẽ nào, trước đây anh ta là một bác sĩ, vậy tại sao lại bị tiêm loại thuốc ấy, rốt cuộc là ai đã hại anh ta? Trong đầu đầy nghi hoặc, Lê Quốc Nam nghĩ đến đau cả não, mà vì có người nào đó đợi đến bây giờ, mới có cơ hội để hỏi.



Anh ta mịt mờ nhìn Hoắc Hải Phong hai cái, người đàn ông đó cứ nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo, nghiến chặt rằng, lại nhìn đứa trẻ trước mặt. “Chú Nam, chú tên là Lê Quốc Nam, đây là Hải Phòng, chú là con cả của nhà họ Lê ở Hải Phòng, chú là một bác sĩ, lớn lên cùng bố mẹ và bác của cháu, cháu là Tô Hướng Minh, năm năm trước chúng ta còn ở Mỹ, chủ nhìn cháu lớn lên, những chuyện cơ bản như vậy chú đều quên rồi sao?” Cho dù bác sĩ đã đưa ra kết luận rồi, thế nhưng Tô Hướng Minh vẫn cảm thấy không dám tin.



Con người thật sự có thể mất trí nhớ, quên hết tất cả mọi thứ sao, ngay cả bản thân mình là ai cũng không nhớ.... “Chú là Lê Quốc Nam... Mẹ của cháu, còn bố và bác cháu tên là gì?” Cậu bé nói xong, Lê Quốc Nam chau mày lại, một tia sáng lướt qua trong não cực nhanh, anh ta muốn nắm lấy, thế nhưng lại để nó chạy mất, không nhớ lại được gì. “Mẹ cháu là Tô Quỳnh Thy, bố cháu là Hoắc Hải Phong, bác cháu là Tô Kiến Định, chú Nam, đợi chú khỏe rồi, để bác nói với chủ, cháu vẫn còn nhỏ, không biết rất nhiều chuyện, giữa người lớn có rất nhiều bí mật, cháu không biết được hết.”



Cậu bé xoa hai tay, bộ dạng khó xử nhìn anh ta, lời nói ra làm người khác bật cười.



Lê Quốc Nam vô thức mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, mở miệng ra muốn nói gì đó, đột nhiên lại ngây ra tại chỗ, miệng mấp máy một lúc lâu, nhưng lại không nói được ra lời, sắc mặt anh ta dần dần trở nên khó coi, anh nâng tay lên, mím môi nhìn cậu bé. “Được, đợi bác của cháu có thời gian, làm phiền Hướng Minh chuyển lời lại cho chú.” Mất trí nhớ là một chuyện rất tồi tệ, việc gì cũng không nhớ, không rõ, trong lòng rất sợ hãi, nhưng không có cách nào biểu đạt ra ngoài, chỉ có thể xụ mặt ra. “Chú Nam còn nhớ một cộng một bằng mấy không?” Cuối cùng thì sự tò mò vẫn lớn hơn những thứ khác, Tô Hướng Minh thấp thỏm nhìn anh ta, mím môi nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi. “Chú chỉ mất trí nhớ, không phải là mất trí thông minh, những vấn đề đơn giản như vậy không cần nghĩ chú cũng biết” Lê Quốc Nam bất lực nhìn Tô Hướng Minh cười, lúc này anh ta không biết phải nói gì cho phải, cảm giác sợ hãi trong lòng tiêu tan đi rất nhiều.



Tâm trạng đã tốt lên, Lê Quốc Nam nhìn ra mấy cành cây đang đu đưa trong gió bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cười vô cùng xán lạn với cậu bé.



Đang định nói gì đó, cửa đột nhiên được mở ra, một người phụ nữ trung niên sắc mặt tiều tụy bước vào, tóc đã bạc một nửa, cả mặt đầy nước mắt đứng ở đó.



Lê Quốc Nam ngày ra, trong não đột nhiên hiện ra những suy nghĩ làm anh ta rất kinh ngạc, mặt của bà ấy không nên có nhiều nếp nhăn như thế này, không nên có nhiều tóc bạc như thế kia... Không biết những suy nghĩ đó từ đầu ra, lại ùn ùn kéo đến trong đầu anh ta, đau buồn, vui vẻ, cảm giác rất phức tạp dâng lên trong lòng, vô cùng kỳ lạ. “Quốc Nam... Mẹ, mẹ là mẹ của con... Mẹ Lê Quốc



Nam nói, nước mắt rơi xuống từng giọt như những hạt chân châu, rất nhanh lại liền thành một chuỗi, rơi xuống đất, bà ấy giơ tay ra bước về phía trước hai bước, giật mình phản ứng lại.



Lau khô nước mắt trên mặt, đi từng bước đến bên cạnh giường, bàn tay thô giáp đặt trên mặt anh ta, nhẹ nhàng xoa. “Quốc Nam, mẹ là mẹ của con, mẹ đến đưa con về nhà có được không, sức khỏe ông con không tốt, sau lần tức giận ấy, bây giờ cơ thể đã không còn như trước kia rồi, nghe được tin tức của con, vốn dĩ ông muốn đến cùng, thế nhưng... Cùng mẹ đi về xem ông thế nào đi!”



Niềm vui khi nhìn thấy Lê Quốc Nam làm bà ấy vô thức quên đi sự tồn tại của Hoắc Hải Phong và Tô Hướng Minh ở bên cạnh, trong mắt chỉ còn người con trai gặp nạn của mình, bà ấy càng lau thì nước mắt càng rơi, khóe miệng nhếch lên, có thể nhìn thấy bây giờ tâm trạng của bà ấy rất tốt. “Mẹ?” Trong não hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này, thế nhưng chỉ nhìn dáng vẻ của bà ấy, Lê Quốc Nam cảm thấy mũi mình hơi chua, nước mắt rơi xuống dọc theo má của anh ta. “Con, con không nhớ nữa, mẹ, con... Không nhớ gì nữa cả.” Trong lòng anh ta hoảng hốt, nước mắt cứ rơi xuống, Lê Quốc Nam luống cuống chân tay, cầm lấy bàn tay già nua đầy nếp nhăn của bà ấy, lòng đau đến khó chịu. “Không sao cả, còn sống trở về là tốt rồi, mẹ đều nhớ, mẹ nhớ là được, chúng ta cùng về nhà có được không” Trải qua nhiều chuyện như vậy, kinh hồn bạt vía trong một thời gian dài, đến bây giờ nhìn thấy Lê Quốc Nam vẫn còn sống, mẹ Lê Quốc Nam không yên tâm để anh ta ở bên ngoài, cho dù ở đây có đầy đủ vệ sĩ, thế nhưng không tận mắt nhìn thấy anh ta, bà ấy mãi mãi không thể yên tâm. “Dì à, bác sĩ đề nghị ở lại nửa tháng để quan sát, tác dụng phụ của thuốc vẫn chưa hết. Không thể đi như vậy được, người Tô Quỳnh Thy khó khăn lắm mới cứu về được, nếu như xuất viện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, anh sẽ hối hận cả đời mất. “Tôi có thể đưa bác sĩ đến nhà, có thể mời bác sĩ ở cả bệnh viện này đến nhà họ Lê, chuyện nhà tôi không cần Chủ tịch Phong phải lo lắng!” Vừa nghe thấy tiếng của Hoắc Hải Phong, mẹ Lê Quốc Nam vô thức phản bác, vẻ mặt tức giận quay ra nhìn anh. “Tôi có thể không tính toán những chuyện xảy ra trước kia, thế nhưng lần này, cho dù thế nào tôi cũng không để



Quốc Nam ở bên cạnh các người được! Bao nhiêu năm rồi, đều như vậy, Quốc Nam đi theo sau các người phải chịu bao nhiêu khổ sở, đến bây giờ, các người còn muốn nó thể nào nữa!”



Mẹ Lê Quốc Nam nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, quát lên với Hoắc Hải Phong không chút lưu tình, biểu cảm bà ấy dữ tợn, cả mặt đầy nước mắt, cả người toát ra vẻ thù địch, Tô Hướng Minh vô thức lùi về sau hai bước, trốn sau Hoắc Hải Phong, thậm chí còn không dám hít thở. “Bác sĩ chỉ đề nghị như vậy thôi, nếu như dì khẳng khăng như vậy, cháu cũng không ngăn cản.” Anh không có lòng tốt với Lê Quốc Nam, Hoắc Hải Phong giơ tay kéo nhẹ Tô Hướng Minh đang trốn sau lưng mình ra, xoa nhẹ đầu, an ủi cậu bé, liếc mắt nhìn Lê Quốc Nam đang ngồi trên giường bệnh, không nói gì nữa, đưa cậu bé quay người rời đi. “Bố, tại sao bà ấy lại tức giận như vậy, chú Nam vì chúng ta mới mất trí nhớ ư?”



Tô Hướng Minh thông minh từ nhỏ, mấy câu mẹ Lê Quốc Nam nói cậu bé đều nhớ rõ, phân tích kỹ càng một lượt, kết hợp với chuyện cậu bé không thể tìm được Lê Quốc Nam lúc trước, đưa ra được một kết luận tuy rằng cậu bé không muốn nghĩ đến, nhưng hình như đúng như vậy. “Tuy rằng bố không hề muốn như vậy, thế nhưng Hướng Minh à, bố xin lỗi, chú Nam của con đúng là vì chúng ta nên mới biến thành như thế này” Anh cũng không thích giấu diếm sự thật, Tô Hướng Minh lại là cậu bé thông minh, anh tin cậu bé có thể hiểu được. “Hóa ra đúng là như vậy!” Tô Hướng Minh đột nhiên cảm thấy mất mát, cúi đầu xuống, ngay cả những sợi tóc tơ trên đầu cũng cụp xuống, nhìn vô cùng không có tình thần.



Hoắc Hải Phong cảm thấy rất buồn cười, anh xoa đầu cậu bé nói: “Có một câu con nói đúng, người lớn có rất nhiều bí mật, những bí mật này đợi con lớn lên tự nhiên sẽ hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK