“Em biết rồi, lần sau em sẽ không nói như vậy nữa” Tô Kiến Định đặt chén trà trong tay xuống, cau mày rồi nhìn chằm chằm vào Tô Quỳnh Thy một hồi, sau đó nói: “Hôm nay Hoắc Hải Phong đến gặp anh, hỏi anh rất nhiều chuyện. Quỳnh Thy, rốt cuộc là em nghĩ thế nào? ”
Ngay sau khi TQT chuyển về liền cướp đi mấy thương vụ làm ăn của Sunrise. Vốn định cho Hoắc Hải Phong ăn miếng trả miếng, nhưng không ngờ rằng hôm nay Hải Phong lại giống như người không bị làm sao cả, lại còn để lãi ba mươi phần trăm, trực tiếp bàn bạc hợp tác với Tô Kiến Định. Nhìn phong thái ấy, trông như Hải Phong muốn đưa Sunrise cho Kiến Định.
“Hướng Minh, con lên trước chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho ngày mai đi, mẹ và cậu có chuyện cần bàn” Sau khi đuổi Tô Hướng Minh lên lầu, nụ cười trên mặt Tô Quỳnh Thy biến mất, không còn thấy tăm hơi gì trong tích tắc.
“Anh à, hiện tại em không muốn liên quan gì đến anh ấy. Anh ấy đã kết hôn rồi, cứ để anh ấy và Trần Mộc Châu sống vui vẻ là được, không cần thiết phải trông như thế này…”
Tô Quỳnh Thy ngước lên thì thấy Tô Kiến Định đang liếc nhìn mình, cô mím môi, sau đó nói tiếp: “Chỉ có điều nếu giúp ích cho công ty của anh thì em không có vấn đề gì”
“Quỳnh Thy, em muốn biến anh trai em thành loại người gì đây hả?” Tô Kiến Định tức giận gõ lên đầu Tô Quỳnh Thy một cái, nụ cười lộ rõ trên khuôn mặt. Anh ấy không có hứng thú với những thứ mà Hoắc Hải Phong đưa tới cửa, không để cho nhà họ Hoắc làm tổn thương đến tận xương cốt một chút nào
. Tô Kiến Định cảm thấy thật là có lỗi với cô em gái của mình, người đã phải chịu đựng đau khổ trong suốt nhiều năm trời ròng rã như vậy.
Tô Quỳnh Thy bên cạnh Hắc Hải Phong nhưng lại không danh không phận, lại còn mang thai đứa nhỏ của anh. Tên nhóc xấu xa, đáng ghét này sợ là mấy năm không gặp mình cũng không đủ táo bạo.
Tô Kiến Định trong lòng đã có tính toán trước nên cũng không gây khó xử cho Tô Quỳnh Thy, đi lên lâu với vẻ mặt bình tĩnh.
Khi chỉ còn lại mỗi một mình mình, Tô Quỳnh Thy cũng lên lầu, nhưng trong căn phòng trống trải này, cô chợt cảm thấy tủi thân, sống mũi cay xè, đôi mắt đỏ hoe, không biết tại sao rốt cuộc mình lại thành ra như thế này. Cô nhoài người nằm xuống giường một cách ỉu xìu.
Bữa tiệc của nhà họ Tô được tổ chức như đã định, Lê Quốc Nam đến khi trời vẫn còn chưa nhá nhem tối, toàn bộ tâng một đã được sắp xếp, bố trí lại trông tươm tất, quy mô hơn rất nhiều.
‘Tô Quỳnh Thy đứng trong phòng Tô Hướng Minh với tinh thân sảng khoái.
“Con trai… Tô Quỳnh Thy cảm thấy bất bình không thể giải tỏa, ghé người sát bên giường. Một lúc nữa là bữa tiệc sắp bắt đầu, cô không muốn xuống dưới nhà nhưng Hướng Minh vẫn phải ra ngoài tiếp thu thêm kiến thức.
Cô nghĩ đến cuộc tập kích bất ngờ của mình lần trước lúc cậu bé đang tắm rửa, nhưng rốt cuộc lại bị đuổi ra ngoài. Vì chuyện này nên trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, vì thế đã lén lút đến đây quấn lấy Hướng Minh. Từ sau khi Hướng Minh hiểu chuyện, cô chưa bao giờ nhìn thấy thân hình trắng trẻo và mềm mại của cậu bé. Người mẹ này quả thực hoàn toàn thất bại mà.
Hướng Minh đứng trong góc phòng với vẻ mặt kháng cự, thề sẽ bảo vệ sự trong trắng của mình. Cánh tay nhỏ nhắn của cậu bé đang che lấy thân thể, vẻ mặt kinh hoàng, như thể Tô Quỳnh Thy cũng là một mụ phù thủy to lớn tóm lấy một đứa trẻ.
“Mẹ, không mài! Con đã nói lần trước rồi, không được…” Hướng Minh cự tuyệt một cách yếu ớt, cơ thể co rút trong góc không còn khả năng phản kháng.
“Hướng Minh… Có người mẹ nào mà không giúp con cái tắm rửa đâu chứ” Tô Quỳnh Thy nhìn chằm chằm vào con trai mình một cách đáng thương, muốn dùng nước mắt làm cho cậu bé khuất phục. Cô quả thực đã thực hành kỹ năng không nói gì mà chỉ khóc, nằm lì ở trên giường một hồi lâu nhưng bất quá cũng chỉ là làm cho khuôn mặt mình đỏ ngầu lên.
“Thế nhưng con là con trai mà mẹ ơi” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Minh đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu bé nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tự hỏi làm cách nào để chạy thoát ra ngoài.
“Thế nhưng con mới năm tuổi, những bé con năm tuổi đều là được mẹ giúp tắm rửa mà. Con không tin thì có thể hỏi cậu Định ấy, khi cậu lớn tâm tuổi con thế này cũng là mẹ giúp tắm cho” Tô Quỳnh Thy chớp chớp đôi mắt †o tròn đen lay láy, đặc biệt nhấn mạnh lấy con số năm.
Cô không quan tâm đến sự phản kháng của cậu con trai đối với mình, trấn áp cậu bé một cách mạnh mẽ.
“Mẹ, nếu mẹ ở đây như thế này thì con sẽ đến gặp cậu để khiếu nại…”
Hướng Minh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không biết phải phản bác lại như thế nào. Cậu bé nhìn mẹ bằng cặp mắt đáng thương như muốn lao ra ngoài ngay lập tức, muốn nhắm hai mắt lại và hét lên.
“Được rồi, mẹ nhất định sẽ nhẹ nhàng, sẽ không giúp con tắm rửa thô bạo đâu mà” Tô Quỳnh Thy không quan tâm đến việc Hướng Minh giấy giụa chút nào, cô bước tới bế cậu bé đi vào phòng tắm.
Nước tắm đã được đong từ trước, phòng tắm bị ám bởi lớp sương mù quẩn quanh, tầm nhìn trở nên hạn hẹp lại.
Hướng Minh vây vẫy tay chống cự nhưng cuối cùng chỉ có thể vùi khuôn mặt nóng rực vào cổ của Tô Quỳnh Thy, trong lòng căng thẳng nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Buổi tiệc lớn bên dưới đã bắt đầu rồi nhưng khó lòng mà bắt gặp được cậu bé nhỏ nhắn Tô Hướng Minh. Tô Quỳnh Thy ôm Hướng Minh trong phòng tắm kỳ cà kỳ kèo hơn bốn mươi phút, khi mồ hôi đầm đìa mới ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại đi ra ngoài.
Lần đầu tiên tắm lâu như vậy khiến Hướng Minh bị hơi nóng bên trong làm cho chóng mặt. Lúc này cậu bé cũng không biết phải phản kháng gì, đành để mẹ giúp mình mặc quần áo rồi đẩy cơ thể nhỏ bé của mình ra ngoài, nhốt cậu bé lại ở ngoài cửa.
Tô Hướng Minh hầu như không lấy lại được chút tỉnh táo nào cho đến khi cái lạnh bên ngoài thổi tới. Khuôn mặt cậu bé lập tức đỏ bừng, ai tay ôm lấy đôi má nhỏ nhắn, bé con của mình một cách khó khăn rồi chạy xuống nhà, thậm chí Hướng Minh không thèm tìm đến Tô Kiến Định, một mình trốn bên ngoài khu vườn nhỏ để hóng gió.
Hoắc Hải Phong sáng hôm nay đã đến nhà họ Diệp, vốn là muốn cùng Tô Kiến Định nói chuyện, tâm sự nhưng vô tri vô giác lại bước đến khu vườn nhỏ ở bên ngoài, ánh đèn vàng ấm áp không chói sáng lắm, từng cụm hoa tường vi nở rộ rực rỡ.
Đang đứng mê man thì bỗng nhiên có tiếng bước chân cách đó không xa vang đến trong khu vườn nhỏ. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển nghe như của trẻ con.
Hoắc Hải Phong vốn dĩ không muốn tọc mạch hay muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ định đứng ở chỗ này chờ người ở ngoài rời đi rồi mới bước ra, nhưng trong lòng đột nhiên có tiếng nói thúc giục anh đi ra ngoài nhìn xem thử. Hoắc Hải Phong cau mày, ôm ngực, một cảm giác thật không tài nào có thể giải thích nỗi. Hai chân anh khế nhúc nhích, phát ra một tiếng động nhẹ.
“Ai đó ở đó vậy ạ?” Tô Hướng Minh vội vàng chạy đến, lại còn là nhà của mình nên cậu bé ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn nhỏ không suy nghĩ gì nhiều, nghe thấy tiếng động thì liền nhận ra có một bóng người đen sẫm đang đứng trong bụi hoa cách đó không xa.
“Chú là Hoắc Hải Phong” Hoắc Hải Phong thở phào một tiếng. Anh giới thiệu bản thân mình một cách ung dung rồi chậm rãi bước thẳng ra ngoài.
Một giọng nói trầm lắng và lạnh như băng truyền vào tai Tô Hướng Minh. Cậu bé nheo mắt lại, nhìn người đàn ông mặc một bộ vest màu xám đen thẳng tắp có giọng nói cao lớn đang từ từ tiến đến kia. Anh mang theo khí chất mạnh mẽ, đôi mắt đen láy như hồ sâu không đáy.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú mang theo khí chất và làm lộ ra sự sắc sảo. Anh bước đi từng bước, đôi giày da giãm xuống đất phát ra tiếng động nhẹ nhưng cứ như có thứ gì đó nặng nề đập vào tim Tô Hướng Minh, làm cho cậu bé dựng tóc gáy cả lên.
Bé con người cứng đờ lại, một người to lớn như vậy đang trốn ở đây, ấy vậy mà cậu bé lại không nhận ra cho đến khi người ta di chuyển. Hướng Minh cảm thấy bản thân trở nên chậm chạp như vậy mà còn nói rằng muốn bảo vệ cho mẹ.
“Cháu là con của ai, tại sao lại ở đây một mình như thế này?” Hoắc Hải Phong tiến lên phía trước, ngồi trước mặt cậu bé. Anh cau mày, không biết rốt cuộc mình đang xảy ra chuyện gì mà lại điên điên khùng khùng muốn trở nên thân thiết với đứa bé này như vậy.
“Mẹ nói con không được nói chuyện với một người mà con không quen biết. Tại sao chú lại ở đây?” Hai tròng mắt của Tô Hướng Minh đảo quanh, cậu bé ngồi trên chiếc ghế đẩu, lắc lư đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, bộ dạng trông thật trẻ con, khiến người khác muốn ôm vào lòng và yêu thương.
Cục bột nhỏ trắng trắng mềm mại nghiêm trang nói, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười khúc khích.
Bàn tay trắng nõn nà, mảnh khảnh của Hoắc Hải Phong đặt lên trên quả đầu xù bé nhỏ của Tô Hướng Minh: “Ở ngoài không vui đâu, chú dẫn cháu vào nhé”