*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, nheo mắt dựa vào sô pha.
Người đàn ông nhìn đến nóng mắt, vươn tay bóp lấy khuôn mặt mềm mại của cô: "Chờ anh đi rửa hoa quả cho em một chút, ngoan ngoãn ăn đi."
Mấy ngày gần đây cô không thích ăn hoa quả, sau khi khám sinh xong, bác sĩ nói cô thiếu nguyên tố vi lượng, trong nhà không ai có thể ép cô, mỗi Hoắc Hải Phong có thể khiến cô miễn cưỡng ăn mấy miếng, nhưng chỉ là mấy miếng thôi đã dụ dỗ lắm cô mới ăn tiếp.
Cô gái nhỏ nghe vậy mặt trong nháy mắt mặt mũi nhăn lại, rõ ràng là không muốn ăn, nhưng trong lòng lại nghĩ đến gì đó.
Lúc này tính cũng hay quên, Hoắc Hải Phong bóp chân giúp cô thư thái, nên cô không biết thế nào lại đồng ý. Sau khi hoa quả thực sự đến trước mặt cô, cô gái nhỏ lại bắt đầu ồn ào, nhưng rốt cuộc cô cũng hơi mềm lòng.
Từ khi mang thai đứa bé, cả người cô ngây ngô đơn thuần hơn rất nhiều, khí lực cũng không bằng, suốt ngày lộ vẻ dễ bị ức hiếp, hoàn toàn không phải đối thủ của anh, cuối cùng nghe lời anh ngoan ngoãn ăn nhiều, căn bản tất cả những gì anh đưa qua đều bị cô ăn hết.
Sau khi ngoan ngoãn ăn xong hoa quả, Hoắc Hải Phong mím môi vểnh môi nhìn vợ ngốc của mình mà âm thầm cười, trong lòng cảm thấy khá vui vẻ an tâm.
Quả nhiên là sau khi ăn xong cô cũng không nhớ nổi mình đã ăn những thứ này như thế nào, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt đang nhẹ nhàng lau miệng cho mình, bĩu môi nhưng không nói gì.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tô Quỳnh Thy vẫn nằm trên ghế sô pha xem TV, cô sắp đến ngày sinh rồi, Hoắc Hải Phong gần đây rất lo lắng không ngủ được.
Lúc này có người ở nhà trông chừng vất vả lắm Tô Kiến Định mới đuổi anh về phòng nghỉ ngơi được.
Tô Kiến Định ngồi ở trên sô pha bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, cẩn thận đề phòng chính cô lăn ra khỏi sô pha. Công tước Otto và Tô Hướng Minh đối với cái bụng to của cô thì khá là hứng thú, mặc dù trước đó đã xem qua ở khoảng cách gần, thậm chí cũng đã sờ qua, cảm nhận được đứa nhỏ ở trong bụng đá vào tay, nhưng mỗi lần nhìn thấy họ đều thấy rất kích động.
Hôm nay hiếm có cơ hội được ở bên cạnh cô, đúng là hận không thể dán vào bụng cô để quan sát thật kỹ. Tô Kiến Định bị động tác nhỏ của hai người chọc cười, có điều cũng không ngăn cản, dù sao thân cận một chút cũng tốt.
Bị hai người làm phiền đến mức hoàn toàn không xem được TV, Tô Quỳnh Thy bĩu môi đuổi bọn họ ngồi xuống sô pha bên cạnh, cầm đồ ăn vặt do đầu bếp làm, hoàn toàn theo dõi phim trên TV.
Xem đến chỗ thể kìm được cảm xúc, cũng không để ý mấy người bên cạnh có nhìn vào cười nhạo hay không, nước mắt trong mắt cô ào ào rơi xuống, khóc xong lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cô cau may, đứa nhỏ trong bụng dạo này nháo nhào không chịu được, giống như là cảm nhận được mẹ không vui, lúc này huơ tay múa chân cũng không biết là muốn làm gì.
Điều này quả nhiên thu hút sự chú ý của Tô Quỳnh Thy ngay lập tức. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bụng tròn vo của mình, dùng một tay không biết nặng nhẹ vỗ một cái, có chút tức giận uy hiếp: "Lại gây chuyện rồi, đợi sinh con ra mẹ sẽ kêu bố đánh cái mông con."
Giọng điệu giả vờ dữ tơn khiến ba người ngồi kế bên suýt nữa cười ra tiếng, may mà thời khắc mấu chốt đều kìm lại, nếu không cuối cùng cũng không nhịn được, ba người thấy vui nên không ngăn cản.
Ngược lại là nheo mắt chờ xem náo nhiệt, Tô Quỳnh Thy cũng không để ý, ôm bụng ở đó uy hiếp đứa nhỏ còn chưa ra đời, vốn cô là một cô gái nhỏ mềm mại nhu thuận, sau khi mang thai dù cho có nháo cũng lộ ra sự yếu ớt, thật sự không học được dáng vẻ nghiêm túc, lời trong lòng hay nói ra đều là ngây thơ, cơ bản không hề dọa được ai.
Đứa nhỏ trong bụng rất thông minh, có bao nhiêu lời đe doạ nó cũng không sợ, hơn nữa giọng mẹ mềm mại như thế, lại còn không mang theo chút nóng giận nào, nghe qua thì một chút uy hiếp cũng không có.
Đứa nhỏ trong bụng không có dấu hiệu dừng lại, đá đá chân, đưa tay chơi đùa khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy có chút khó chịu.
Hoắc Hải Phong không biết sao lại bị đuổi lên lầu ngủ, nhưng vừa nằm xuống đã bị hình ảnh cô gái nhỏ to bụng oan ức đau lòng đi tìm mình, lòng giống như bị bóp chặt, trằn trọc bất an mãi cũng không ngủ được, sau một hồi vùng vẫy thì dứt khoát đứng dậy.
Đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chắp hai tay sau lưng, từ từ đi xuống cầu thang.
Còn không đợi anh đi xuống tới nhà, đã thấy cô vợ bé bỏng của mình trong phòng khách há hốc mồm, khuôn mặt ảm đạm khóc lóc thảm thiết.
Trong một giây tiếp theo, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, ba bước gộp thành hai bước từ cầu thang chạy xuống, khuôn mặt hốt hoảng kéo Tô Quỳnh Thy vào trong ngực.
Cho dù anh biết chỉ cần cô không kiềm chế được cảm xúc thì anh sẽ như thế này, nhưng để anh trơ mắt nhìn cô gái nhỏ rơi nước mắt, so với việc trực tiết giết anh quả thực không khác bao nhiêu, cẩn thận ôm để cô nằm trong lồng ngực mình.
Hoắc Hải Phong hận không thể tại chỗ tát chính mình mấy cái: "Quỳnh Thy, ngoan một chút, đừng khóc, cục cưng trong bụng đang nhìn em đó."
Cô gái nhỏ nhụt chí không để ý đến nó nữa, vẫn ôm quà vặt ăn vui vẻ, mấy món điểm tâm vốn không nhiều đã bị ăn đến thấy đáy.
Tô Quỳnh Thi hơi sửng sốt, móng tay trắng mềm sờ mấy lần trong cái đĩa trống, lát sau chán nản bĩu môi, xoay người không thấy Hoắc Hải Phong đâu, nhất thời trong lòng vừa đau lòng vừa đau khổ.
Nước mắt không cần nộp thuế nên rơi xuống ào ào, nhìn Tô Kiến Định trông vừa buồn cười vừa đau khổ.
Dù cho từ khi bắt đầu đến bây giờ, anh vẫn không giỏi chuyện dỗ