Lần mò, tìm kiếm từ hướng bên phải, sau đó đi theo những người bảo vệ từ bốn phương tám hướng đi ra.
Ất phải chặn một người trước mặt, bày ra bộ mặt cho dù thế nào cũng phải đánh chết vậy. Lúc thiết bị máy móc cũng sạc được kha khá rồi thì
Tôn Kiến Định vội vàng rút đầu cắm, lái xe đi theo.
Đèn đỏ đã hoàn toàn dừng lại rồi, anh ấy bật định vị lên, đỗ chính xác trong phạm vi mười mét, Tô Hướng Minh nhất định đang ở trong một nhà kho trong đó.
Có lẽ không ngờ rằng Hoắc Hải Phong sẽ đến sớm như vậy nên đám người đó hoàn toàn không có phòng bị, dẫn đầu trung tâm xông vào, đảm bảo vệ nhanh nhẹn, gọn gàng ấn mấy người đó xuống đất, có hai người trong số đó vùng vẫy mãnh liệt, cuối cùng cũng để cho anh ta chạy ra đến cửa.
Hoắc Hải Phong xông ra, đá mạnh lên từng người một, ngoài ra một người nữa cũng bị kịp thời bắt được đề trên mặt đất.
Toàn bộ chín người ở đó cũng đều bị bắt hết rồi, động tác của anh nhanh nhẹn chạy đến góc nhỏ bên kia, mở cái bao tải ở trong góc đó ra.
Sau khi mở ra cũng không tìm thấy, thứ đựng bên trong không phải lợn con thì cũng là gà, vịt, ngỗng, cuối cùng bên trong đó còn nhét một con dê non, thoạt nhìn có vẻ chưa cai sữa, lông trắng như tuyết, thò cái đầu nho nhỏ ra kêu 'be be' với anh.
Bỗng chốc, hai tay anh cứng ngắc giữ nguyên tại chỗ, trúng kế rồi, anh đưa tay vào bên trong lục lọi, từ dưới bụng con dê tìm thấy chiếc điện thoại bị ủ đến nóng lùng lục, mở máy lên nhìn một cái, quả nhiên là điện thoại của Tô
Hướng Minh.
Ngửa mặt lên nhắm chặt mắt, rất nhanh anh đã điều chỉnh được tâm lý, rút điện thoại ra gọi cho Tô Kiến Định: “Anh Định, tìm sai chỗ rồi, Hướng Minh không có ở đây, tìm thấy điện thoại, chúng ta bị trúng kế rồi.”
Hai người quyết định sách lược tác chiến ở Hải Phòng, người đàn ông mưa nắng thất thường này lần đầu tiên bị bỡn cợt một cách trắng trợn như vậy, thậm chí Tô Kiến Định còn ngây ra một lúc, mới bất thình lình đạp phanh xe, nếu như đối phương đã cảnh giác như vậy tại sao lại chọn nơi đó, như vậy là muốn làm gì, mục đích là gì!
Càng nghĩ càng khó hiểu, Tô Kiến Định chậm chạp mở miệng, đột nhiên mím môi quay đầu xe, giọng nói biến đổi: “Hoắc Hải Phong, đây là điệu hồ ly sơn, Quỳnh Thy gặp nguy hiểm!”
Cùng lúc đó, Hoắc Hải Phong nhíu mày, đứng giữa đàn gia súc, một tay cầm điện thoại, một tay chầm chậm ma sát vào vạt áo, miệng lẩm bẩm, đột nhiên quay người, bước nhanh ra ngoài, suýt nữa thì đâm vào Trần Bắc, cắn chặt răng: “Đoán được rồi, tôi về ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, sự lo lắng bất an lan rộng, một tay ngăn lại Trần Bắc đang đi tuần tra ở khắp nơi: “Liên hệ với Thu Hằng, ngay lập tức phải người đi bao vây bệnh viện, không cho người ra cũng không cho người vào, chỉ cần có một con muỗi chui ra cũng đánh gãy chân cho tôi!”
Nói xong, đi ra khỏi nhà kho rồi lên xe rời đi, tốc độ lái xe lần này còn nhanh hơn lúc đến, nhìn chiếc xe giống như muốn bay đi vậy, Hải Phong đạp ga đến nấc cao nhất, không màng đến mạng sống để điên cuồng phóng về.
Gió thổi vù vù vào tai, anh dường như không nghe thấy, chỉ nghĩ đến việc tăng tốc, vết sẹo đỏ ở đuôi mắt vô cùng diễm lệ.
Tô Kiến Định đến bệnh viện sớm hơn Hoắc Hải Phong mười phút, đến thang máy cũng không kịp đợi, chạy thẳng lên cầu thang, lúc này ở bên ngoài phòng phẫu thuật đã sớm không có một ai, bốn bề tĩnh lặng, trên cửa chỉ còn lại ánh sáng đỏ lấp lóe sự bất an.
Người ở trong phòng phẫu thuật đã sớm không thấy ở đâu, bảo vệ ở trên thang gác xông vào, một đám người đã tìm khắp một vòng, cuối cùng mới tìm thấy công tước Otto cả đầu đầy máu tươi đang ngồi dưới bàn trước quầy lễ tân, trong tay anh ta vẫn đang nắm chặt miếng vải màu lục, nhưng đã sớm mất đi ý thức, cả một tầng đều không tìm thấy bác sĩ, giống như tất cả mọi người đều đột nhiên biến mất vậy.
Lúc Tô Kiến Định tìm bác sĩ ổn định lại tình trạng cho công tước Otto thì Hoắc Hải Phong mới đến bệnh viện.
Khi còn trên đường, anh đã biết trước kết quả, ba người ở hai bên đều đang nghĩ cách, không ngờ rằng không những không tìm được Tô Hướng Minh, chưa kể đến Tô Quỳnh Thy bị bắt đi, đến công tước Otto cũng bị thương nặng.
Từ đầu đến cuối, bọn họ còn không biết đối phương là ai, hiển nhiên người đó rất liều lĩnh, căn bản không muốn sống nữa, không thì hắn ta sẽ không trực tiếp tấn công Công tước Otto, hai tay Hải Phong chống ở bệ cửa sổ.
Hai tay Tô Kiến Định khoanh trước ngực, tựa lưng vào tường nhằm mắt dưỡng thần, cả một quãng đường phóng xe như bão lũ, sức lực hao tổn cũng không ít đến nơi thì ngược lại lại chẳng nhìn thấy được kết quả gì.
Mặc dù thời điểm đầu tiên anh phỏng đoán là do Trần Tuấn Tú làm, nhưng trong tay vừa không có tiền, không có anh em đồng bọn lại không có quan hệ với ai nên anh ta không thể làm được chuyện này, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu anh mới quay sang hỏi Tô Kiến Định: “Dương Minh Hạo dạo này thế nào rồi?”
Dương Minh Hạo thì có thể, nhưng Kiến Định có tự tin, người mà anh ta đã nhốt vào thì không thể nào có khả năng liên lạc được với bên ngoài, không có ai giúp đỡ thì Dương Minh Hạo không có cách nào để thoát ra, không thể làm tốt được chuyện này nên lắc đầu bác bỏ ý kiến này: “Không thể nào là ông ta.” Phương pháp để bắt cóc Hướng Minh không hề phức tạp, cả cái đất Hải Phòng người có thể làm được chuyện này cũng có không ít, nhưng có thể ở trong bệnh viện trắng trợn đưa Quỳnh Thy đi thì cả cái Hải Phòng này người thực hiện được chỉ có một mình ông ta, hai mắt Tô Kiến Định trừng lớn, nói với Hải Phong: “Ôn Hàng Dương là đồng lõa Hiển nhiên anh cũng đã đoán được rồi, xoay người dựa vào bệ cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, trái tim bị bóp chặt, đã không biết đây là lần thứ mấy rồi, rõ ràng lần nào cũng thề rằng thế bảo vệ cô thật tốt, nhưng mỗi lần người bị thương vẫn là cô gái nhỏ của anh, quả là buồn cười cực điểm, đến người con gái của mình cũng không bảo vệ nổi! Vừa nghĩ anh vừa nói: “Không có chứng cứ, anh ta sẽ không nói:”
Tô Kiến Định bỏ hai tay xuống, đột nhiên trừng mắt: “Ở địa bàn của chúng ta, cần chứng cứ làm cái quái gì!” Mặc dù hiện tại anh ấy vẫn chưa tiếp xúc được với đồ vật nòng cốt của gia tộc Otto, nhưng đây là ở Hải Phòng, là sân khẩu của anh ấy, đã động vào người của anh ấy, thì cần chứng cứ làm gì!
Nghiêng đầu một chút, khóe miệng Hải Phong cong lên một nụ cười nhẹ, là do anh hẹp hòi quá rồi, Quỳnh Thy cũng đã bị bắt đi rồi, lấy đâu ra nhiều sự băn khoăn như thế: “Chính xác, không nói nữa, bảo Vũ Nguyên Hải làm cờ hy sinh cho tôi đi, tôi không muốn tay mình dính máu
Cô nàng của anh quả thật là yếu đuối, nhưng cũng là giáp trụ để anh mạnh mẽ hơn!
Nói xong, Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong không hẹn mà trùng ý, nói làm là làm, sau khi tìm người canh giữ ở bệnh viện để đảm bảo an toàn cho công tước Otto, Tô Kiến Định liền đưa Ôn Hàng Dương vây ở một nơi kín gió trong bệnh viện.
Hải Phong đem theo một đội vệ sĩ từ cầu thang, thang máy huênh hoang đi lên vây đánh sau lưng.
Đại khái cũng không ngờ rằng các anh lại đến nhanh như vậy, lúc đó Ôn Hàng Dương đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ở trên tay cuốn một sợi dây thừng làm bằng đồ chơi cũng không quan trọng lắm, cười tít mắt nhìn Vũ Nguyên Hải đang thu dọn đồ đạc.
Vẫn chưa đợi anh ta nghĩ rõ ràng xem nên trực tiếp rời đi hay ở lại vài ngày thì Hải Phong đã đạp cửa xông vào.
Mặc dù thân thủ của Ôn Hàng Dương rất tốt, nhưng hai tay cũng khó mà thắng nổi bốn địch, rất nhanh đã trở thành thế yếu, bị Trần Bắc cho người ấn xuống đất.
Sự đãi ngộ của Vũ Nguyễn Hải cũng không tốt hơn anh ta là bao, cũng giống như anh ta bị hai tên vệ sĩ ấn trên mặt đất, Hải Phong cười lạnh một tiếng bước đến dùng chân đạp lên mặt Vũ Nguyên Hải, sự âm u ở trong mắt cũng chưa tan bớt, nhìn Ôn Hàng Dương nói: "Không muốn anh ta chết trước mặt mày thì mau nói Quỳnh Thy đang ở đâu.”
Nói xong, lực ở chân tăng thêm, để giày thô ráp cũng rất nhanh hằn lại ba vết máu đỏ trên mặt Vũ Nguyên Hải,chảy qua sống mũi của anh ta, rớt ở trên mặt đất, dòng máu đỏ tươi cũng làm cho hai mắt của Ôn Hàng Dương đỏ mắt, vùng vẫy muốn đứng lên nhưng một câu cũng không thốt nên lời.