*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thức ăn trong miệng vẫn còn chưa nhai xong, liền vội vàng nuốt xuống.
Hoắc Hải Phong nhìn thấy thế thì rất buồn cười, vỗ vỗ vào lưng cô để cô dễ nuốt. Cho dù miệng cô có rộng đến mấy thì đối với anh vẫn là bảo bối.
Chuyện hôm qua anh đồng ý với cô, căn bản lúc sáng rời giường vẫn còn mơ màng nên đã sớm quên mất, nhưng trong lúc ăn lại nhớ ra không ít.
Bây giờ cô đã nhớ lại nhưng vẫn chỉ nhớ được chút ít, do dự, không nhịn được bèn hỏi: “Hải Phong, hôm qua anh đồng ý dẫn em và cục cưng ra ngoài chơi đúng không?"
Hoắc Hải Phong: "..."
Anh đang ăn bỗng nhiên dừng lại. Anh tưởng cô có chuyện gì quan trọng muốn nói, hóa ra là chuyện này. Anh dở khóc dở cười gật đầu, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đúng rồi, anh đã đồng ý với em."
Trên mặt cô không giấu nổi vẻ vui mừng, đôi mắt to, sáng long lanh: “Khi nào chúng ta xuất phát. Em có chút hồi hộp. Hôm nay đi chơi ở đâu? Em có thể chỉ định địa điểm được không?”
Cô gái nhỏ nói lan man một loạt, Hoắc Hải Phong có chút không thoải mái.
Cô vốn dĩ không phải là người thích ra ngoài chơi, nhưng bây giờ lại hồi hộp, xấu hổ như vậy chứng tỏ cô rất mong muốn được ra ngoài chơi.
Là anh không tốt, không nên gây áp lực cho cô.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, Hoắc Hải Phong có chút đau lòng: “Đương nhiên em muốn đi chỗ nào cũng được, nhưng không thể đi tới nơi nào đông đúc quá. Lần này anh chỉ dẫn em ra ngoài chơi thôi, không được phép ăn bất cứ thứ gì bên ngoài."
“Nhưng em muốn đi mua sắm, em cũng thích ăn đồ ăn ngon, đồ ăn bên ngoài có thể ăn được. Ngày thường chúng ta đi chơi cũng thấy không ít phụ nữ mang thai mà. Hải Phong, em có thể mà.”
Cái này không được, cái kia không được, chẳng khác nào không được ra ngoài.
Quỳnh Thy cũng không phải người thích dỗ dành, liền bắt đầu làm nũng.
“Dẫn em ra ngoài một lát thì được, nhưng lúc mệt thì phải về nhà ngay. Đồ ăn bên ngoài không thể ăn, muốn ăn thì báo đầu bếp trong nhà giúp em làm, hoặc anh sẽ dẫn em tới chỗ của anh hai xem được không?”
Cô gái nhỏ càng lúc càng khó chịu, muốn nói cái gì cũng đều nói được ra.
Trận chiến không súng đạn cuối cùng kết thúc với phần thắng thuộc về Quỳnh Thy. Hoắc Hải Phong chỉ có thể cẩn thận bảo vệ người phụ nữ bụng to bên cạnh, để cô lang thang khắp trung tâm thương mại suốt buổi sáng.
Cuối cùng cho cô uống một cốc trà sữa, lúc sau mới dẫn cô về, chơi một lúc xem như được yên tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Tô Quỳnh Thy mang thai được gần bảy tháng thì nhóc con trong bụng kia bắt đầu làm loạn. Có lẽ được Hoắc Hải Phong chăm sóc quá chu đáo, sống sung sướng, an nhàn, không phải lo đến việc ăn uống, phát triển rất tốt, cứ nhàn rỗi không làm gì thì bắt đầu đạp bụng mẹ.
Dáng người của Tô Quỳnh Thy căn bản gầy nhỏ, mấy tháng đầu thật sự không nhìn thấy bụng. Nhưng bốn tháng sau, bụng cô như là khinh khí cầu vậy, to lên từng ngày.
Sáu tháng sau, Hoắc Hải Phong đã muốn chuyển tất cả công việc cho Lâm Tiến Quân và Tô Kiến Định để cả ngày ở nhà với cô.
Tuy nhiên Tô Quỳnh Thy nghĩ rằng cô ở nhà đã có ông ngoại cùng Hướng Minh, anh có thể chăm chỉ làm việc kiếm tiền để lo cho gia đình, không cần phải ở nhà.
Hoắc Hải Phong suýt nữa bật cười, với khối tài sản hiện tại, cho dù cô cùng đứa con trong bụng có thể kiếm được, nhất thời cũng không chỉ tiêu đến tiền của anh, đối với việc chăm sóc gia đình cũng hoàn toàn không thiếu thời gian.
Có lẽ cô gái nhỏ cho rằng anh luôn ở bên cạnh quản cô, cái này không được đụng vào, cái kia không được ăn, dù đã là bà mẹ hai con nhưng trong lòng cô gái này vẫn muốn đồ nọ đồ kia, thấy bị quản thì liền hoảng, không muốn nghe lời anh, ngốc ngếch ở nhà.
Tóm lại muốn giúp anh bằng cách ra ngoài đi làm, dù sao trong nhà có một già, một trẻ sẽ không quản được cô.
Bộ dạng tự do, không muốn nghe lời anh phải ở nhà, không muốn bị anh nuông chiều, tức giận đã đàng, hơn nữa trong nhà có bốn người đàn ông, thì ba người đứng về phía cô.
Anh thật sự không còn cách nào khác.
Đầu tháng bảy, thời tiết rất oi bức, bụng của Tô Quỳnh Thy càng lúc càng to, nhìn qua thì trông lớn hơn bình thường một chút, trông rất đáng SỢ.
Hoắc Hải Phong rất lo lắng, cả đêm không ngủ được. Mỗi ngày đều muốn cho tiểu tổ tông ăn ít đi một chút, trong nhà không khác gì đánh du kích. Quỳnh Thy muốn ăn gì đều phải trốn đông trốn tây.
Hoắc Hải Phong mỗi ngày không có việc gì đều sẽ đi tìm, bắt được sẽ không cho cô ăn. Vì đã ăn ít đi rất nhiều nên bụng cô mới trong bình thường hơn.
Nhưng không có gì, cô háu ăn liền kêu khóc, đến cuối thai kỳ, cảm giác thèm ăn của cô dường như đột nhiên bộc phát. So với một người đàn ông như anh, cô còn có thể ăn nhiều hơn.
Hoắc Hải Phong mỗi khi đi làm về, việc đầu tiên phải làm là tìm đồ ăn vặt rồi tịch thu.
Những người đàn ông còn lại trong nhà không dám lên tiếng, vì biết bụng cô nếu to quá cũng không tốt. Thỉnh thoảng còn tìm Hoặc Hải Phong để mách lẻo, làm cho cô gái nhỏ cả ngày chỉ biết than vãn tủi thân, nhìn thấy tinh thần cũng không được tốt cho lắm.
Nhìn thấy cô gái nhỏ mỗi ngày một béo lên, trong bụng Hoắc Hải Phong vừa vui sướng nhưng cũng lo lắng không ít, cách vài ngày đều khẩn trương gọi điện thoại hỏi thăm.
Toàn bộ quá trình tìm hiểu của anh so với lúc ở trên thương trường từ xưa đến nay không giống nhau, một ông chủ khí thế lạnh lùng.
Tất cả đều sững sờ, cuối cùng vì thường xuyên quá mà hỏi trước quên sau, có khi đến những chuyện bình thường nhất cũng có thể được.
Bụng có to quá không, sau này còn to lên nữa không?
Đang mang bầu thì sao, nếu vận động mạnh như vậy, có thể giúp cô giảm béo được chút nào không?
Bụng to như vậy làm mẹ thật vất vå.
Bác sĩ cũng bị anh làm cho dở khóc dở cười, liền chậm rãi phổ cập kiến thức khoa học về việc mang thai với anh.
Cục cưng đã được bảy tháng rồi, nhìn chung cũng đã có tính cách riêng của mình.
Trước đây, Tô Quỳnh Thy không phải là người kén ăn, giai đoạn mang thai lúc đầu rất tốt, chỉ cần tốt cho cục cưng, thì cái gì cũng đồng ý nếm thử một chút.
Bây giờ thì rất tốt, không cần phải khuyên bảo, cái gì cũng ăn rất ngon.
Lúc trước Hoắc Hải Phong còn tưởng rằng nhóc con kia vẫn ngoan ngoãn, không làm khó mẹ, để cô có thể thoải mái một chút, nhưng bây