Tay ông ta lấy ra một củ khoai tây nướng không biết đã có từ bao giờ và đưa cho cậu bé. Tô Hướng Minh rướn cổ lên cẩn thận cắn bỏ lớp vỏ đen bên ngoài. Mặc dù trời lạnh nhưng khoai tây lại mềm sáp, nóng ẩm khiến cậu bé không thể chờ đợi được mà nuốt trọn chúng.
Sau khi gặm gần mười lần rốt cuộc cậu bé cũng ăn hết một củ khoai tây, tuy rằng cậu bé vẫn chưa no, nhưng cái đói như cồn cào ruột gan cũng đã đỡ hơn nhiều, uống thêm hai ngụm nước nữa mới nhắm mắt lại.
Từ khi không có mẹ ở bên cạnh đến giờ thì lần này lần đầu tiên mà cậu bé được ăn no như vậy, bước tiếp theo là nghĩ xem mình có thể trốn thoát như thế nào! “Ăn uống no nê xong lại tìm cách trốn đi hả!” Vừa nhìn thoáng qua Trần Tuấn Tú đã nhìn thấu tâm tư của cậu bé,
Trần Tuấn Tú rất ít khi có hứng thú như vậy, ngồi xếp bằng trước mặt cậu bé, tay chống cằm, từ khoé mắt có nhiều nếp nhăn nặn ra nụ cười.
Cậu bé không muốn nói chuyện với kẻ mất trí chút nào, Tô Hướng Minh nhếch miệng, nâng cằm và xoay đầu về bên phải, nhìn có chút kiêu ngạo. "Không muốn trả lời cũng không sao. Để tao nói thật cho mày biết, Hoắc Hải Phong cùng Tô Kiến Định đã suýt nữa lật tung cả ngọn núi này lên rồi. Nếu không phải tạo che dấu kỹ càng, e rằng bọn họ đã tìm thấy chúng ta từ lâu. Chỉ cần mày có thể bước chân ra khỏi đây, là mày có thể được cứu ngay lập tức. Cảm giác nhìn người khác cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát ra được khiến ông ta thực sự rất thoải mái, vì vậy Trần Tuấn Tú cũng không phiền khi điều giáo (dạy bảo) cậu bé. "Cho dù có giấu diếm cỡ nào, thì ông nhất định cũng sẽ bị bố cháu bắt được." Dù sao cậu bé vẫn là một đứa trẻ, không chịu nổi nhiều xúc động, ở nhà là một đứa trẻ được nuông chiều, nên ở đây liền theo thói quen bày ra bộ dạng nhe răng trợn mắt với ông ta. "Tin tưởng Hoắc Hải Phong nhiều như vậy sao, hắn ta chỉ cứu mẹ mày, không bao giờ có ý định lên núi nữa, hoặc là Tô Kiến Định chủ của mày đáng tin hơn. Hai ngày nay một mình lang thang trên núi, thật vất vả. Mày nói xem tao có nên giúp hắn ta một chút hay không!”
Trong khi nói, Trần Tuấn Tú sờ cằm và có vẻ cho rằng đây là một giải pháp khả thi. "Bố cháu lo lắng mẹ cháu là bình thường, chưa kể có chú của cháu đã ở đây, mẹ cháu cần người chăm sóc. Trần Tuấn Tú, ông thật kém thông minh!" Cậu bé còn nhỏ, không biết chửi người, chỉ có thể nói được hai câu đó, khiến Trần Tuấn Tú bật cười. "Thật sự là đơn thuần. Thôi đi. Tao cũng không muốn ở đây nữa. Môi trường này quá tệ. Ngày mai tao sẽ đưa mày đến một ngôi nhà sáng sủa hơn. Tạo cũng sẽ cho mày gặp gia đình. Dù sao thì tao cũng không phải là loại người khinh thường nguyện vọng của trẻ con." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Sau khi nói câu này ông ta nở một nụ cười, Trần Tuấn Tú phớt lờ Tô Hướng Minh, ông ta đứng dậy chắp hai tay sau lưng và đi về phía chiếc giường đá, ông ta nằm xuống, đặt tay sau đầu và lắc hai chân rồi đắp chăn bông lên người.
Sắp đến mùa đông, nhiệt độ trên núi xuống rất thấp, ông ta còn dùng chăn bông quấn xung quanh người Tôi Hướng Minh như muốn trói cậu bé lại, nếu không sẽ không biết trong lúc vô tình lại khiến cậu bé bị chết cóng.
Lại là một buổi chiều yên bình, Tô Kiến Định được nhân viên vật lý trị liệu đấm bóp cả buổi chiều, rốt cuộc khi bước ra khỏi phòng khám mới cảm thấy mình như được sống lại, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cứng ngắc bước vào phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngay khi anh ấy thay quần áo và chuẩn bị lên đường đến công ty, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, giọng nói có chút lo lắng của Tô Quỳnh Thy vọng vào, kèm theo một tiếng gõ nhẹ.
Tô Kiến Định cau mày, nhanh chóng cài cúc quần áo, đi hai ba bước ra cửa để dẫn người đi vào. "Anh à, Trần Bắc vừa gọi điện đến và thông báo rằng anh ta đã tìm thấy dấu vết của Hướng Minh. Hải Phong lo lắng sẽ xảy ra chuyện không thể kiểm soát được nên anh ấy đã lái xe đến nơi trước rồi. Trước khi đi, anh ấy nói với em rằng tình hình rất khẩn cấp. Anh ấy không có thời gian để gọi cho anh giải thích."
Tô Quỳnh Thy đến đây bằng xe lăn. Chiếc xe lặn lớn rõ ràng là chiếc mà Hoắc Hải Phong đã sử dụng trước đây. Mặc dù hiệu suất chiếc xe này rất tốt, nhưng nó lại quá cồng kềnh đối với Tô Quỳnh Thy. Thêm nữa, cô không quen với với việc sử dụng xe lăn, chẳng trách nó lại va cửa như vậy.
Biết rằng đó không phải là tay của cô, Tô Kiến Định nhướng mày, biết rằng nhân mệnh quan thiên*, nên anh ấy không thể chần chừ, sau vài lời trấn an đơn giản, anh ấy gọi những vệ sĩ đã rút lui trước đó quay trở lại núi, cũng như gọi những người đã thông thuộc địa hình đến. *Nhân mệnh quan thiên: Sinh mệnh con người có liên quan tới trời. Cuộc sống và sinh mệnh con người đều do Trời định đoạt, do vậy từ cổ tới nay sát sinh luôn là tội ác tạo nghiệp lớn nhất bao gồm cả tự sát.
Một đám mấy trăm người, hung hăng như muốn làm cái gì, toàn bộ Hải Phòng trong phút chốc yên lặng, giống như một con rùa già rụt vào mai, rùng mình một cái, bí mật quan sát gió lớn bên ngoài.
Vết thương chưa lành, Tô Quỳnh Thy thậm chí còn không thể leo núi, chỉ điều khiển xe lăn xoay người trong sân thì cả người đã nhễ nhại mồ hôi, thậm chí còn không dám gọi điện cho Hoắc Hải Phong vì sợ có thể quấy rầy anh cứu người, đối với cô cũng đã nhẫn nại chờ đợi lắm rồi.
Hoắc Hải Phong đã lao xuống chân núi rồi. Thật hiếm khi mà mặt trăng treo tròn vành vạnh trên bầu trời, không có mây đen, trên núi bị tầng tầng lớp lớp sương mù bao phủ giống như được phủ lên một lớp mây mù. Trong đêm đen, cành cây thường ngày trông quái dị kinh khủng thì hôm nay dường như dịu dàng hơn một chút, Trần Bắc đã cho người đợi từ rất lâu dưới chân núi, bọn họ vừa đến anh ta liền dẫn bọn họ lên núi. “Để hai người ở đây chờ.” Chân trước Hoắc Hải Phong vừa bước lên được một bước, thì chân sau lại dừng lại, ra lệnh cho hai người ở lại, không giải thích gì nữa, vẻ mặt trịnh trọng đi lên núi trong bóng tối.
Lần này đi thẳng đến đích, không có đi đường vòng, tuy đường núi khó đi nhưng nhóm người bọn họ nhanh chóng gặp được Thu Hằng, Tô Kiến Định liền đi theo phía sau, còn cách chỗ Hoắc Hải Phong tầm 10 phút, khi anh ấy đi lên cả nhóm người đang thảo luận biện pháp đối phó. Hang động dễ phòng ngự nhưng khó tấn công. Nếu lao vào hang, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Hơn nữa, hang động tối tăm, cho dù bọn họ có đột nhập thành công cũng không thể tìm thấy Tô Hướng Minh ngay lập tức.
Rõ ràng là bọn họ đã tìm ra chỗ ẩn nấp của ông ta, nhưng cả đám người đang lâm vào tình thế khó xử thì vào lúc này Tô Kiến Định đã xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy anh ấy đi tới, Hoắc Hải Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, lông mày giãn ra một chút, đôi môi khẽ mở, trong giọng nói không có chút ấm áp: "Anh hai, anh nghĩ nên đi lên, hay là tìm cách để dụ Trần Tuấn Tủ ra ngoài. "
Câu hỏi chết người, hai phương án thực sự không phải là giải pháp tốt, cũng không thể đảm bảo an toàn cho Tô Hướng Minh. Tô Kiến Định suy nghĩ một lúc, sờ cằm, nhưng không vội trả lời. Thay vào đó, anh ấy hỏi: "Ai đã tìm thấy nơi này? Làm thế nào mà anh tìm ra nó?" "Anh Tô, tôi tìm chỗ này trước. Lúc đầu không tìm thấy, nhưng khi vừa đi bộ xung quanh, tôi không biết mình đã giẫm phải cái gì. Lúc ngã xuống, tôi tình cờ nhìn thấy một cái hang động bên dưới. Kích thước bên trong vẫn chưa chắc chắn, nhưng tôi đã nghe thấy giọng nói của cậu chủ nhỏ." Người lên tiếng là một vệ sĩ dưới tay Hoắc Hải Phong. Cao lớn thô kệch như anh ta, rất khó tưởng tượng đụng phải thứ gì mà khiến anh ta trượt chân.
Lời nói vừa nói ra, khiến mọi thứ đã trở nên kích thích suy nghĩ hơn. "Đề nghị của tôi là tạm thời giữ nguyên, đợi đến ngày mai xem tình hình sau. Trần Tuấn Tú có thể không biết rằng chúng ta đã tìm ra nơi này. Nhưng cũng rất có thể ông ta đã dẫn chúng ta đến. Nếu tôi đoán đúng, trong ngày mai ông ta sẽ tự bước ra ngoài."