Mục lục
Người tình bí mật của hoắc tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 293: Nghỉ ngơi




Âm thầm kêu thảm một tiếng trong lòng, cô không nói ra được một câu nào có chút tác dụng, ngược lại còn tự mình làm mình phát nghẹn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, quơ tay múa chân muốn giải thích.



Dường như anh cảm thấy đùa vậy đã đủ rồi, hơn nữa sau khi đã thấy dáng vẻ sốt sắng của cô, trong lòng Hoắc Hải Phong thoải mái không ít. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, hai tay chống cằm nhìn cô, đôi mắt phượng với con ngươi đen thẳm, hẹp dài khe khẽ chớp, nhìn qua còn có mấy phần ý tứ làm nũng



Tô Quỳnh Thy sửng sốt một chút, thấy dáng vẻ này của anh cũng không thấy hoảng hốt. Cô thận trọng bước về phía trước mấy bước, hai mắt nhìn về phía anh, thật giống như đang nói, 'em đến thật đấy vậy!



Hoắc Hải Phong thấy dáng dấp dáo dác đáng yêu của cô, cúi đầu bật cười, anh thu hai tay lại khoanh trước ngực tựa lưng lên ghế salông phía sau. "Qua một thời gian nữa em theo anh qua Mỹ được không?" Sau khi có biện pháp khác, chuyện đi Mỹ đã không còn đáng lo như trước nữa. Tuy rằng lúc vừa từ bệnh viện trở về vẫn còn hơi mệt, nhưng sau khi nghỉ ngơi đầy đủ dáng vẻ của Tô Quỳnh Thy cũng không tệ lắm, Hoắc Hải Phong cảm thấy anh nên tâm sự với cô trước một chút sẽ tốt hơn. "Không phải chúng ta đã nói rồi sao, sau khi trở về sẽ kết hôn mà? Lẽ nào anh không muốn kết hôn với em?" Tôi Quỳnh Thy có chút oan ức quệt miệng tựa trong lồng ngực Hoắc Hải Phong. Mấy ngày nay Hoắc Hải Phong càng ngày càng dung túng cô, thế nên cái tính tình này của Tô Quỳnh Thy cũng là do anh chiều chuộng mà ra.



Trước đây cô nào dám làm nũng, bây giờ không chỉ biết làm nũng, mà còn muốn chui vào trong ngực của anh để làm nũng, bày ra dáng vẻ tôi là cục cưng nhỏ, tôi lớn nhất. Bộ dáng làm nũng như vậy thật khiến người ta muốn cười, nhưng không ngăn được Hoắc Hải Phong ôm cô gái nhỏ này vào trong lồng ngực. "Đương nhiên anh muốn mình sớm có danh có phận, chỉ sợ anh trai em không muốn cứ vậy gả em cho anh thôi"



Dù sao thì kết hôn cũng là chuyện lớn, bây giờ không thể so với trước đây không có người lớn trong nhà làm chứng. Anh vẫn hy vọng sau này cô gái nhỏ của mình không phải nuối tiếc, tốt nhất là chờ đến khi người ông ngoại từ trên trời rơi xuống kia của cô đồng ý, lại thêm người lớn hai bên gia đình đến chứng hôn, như vậy sẽ tốt hơn. "Xưa nay anh trai em đều nghe theo em. Em muốn làm gì, anh ấy sẽ không ngăn cản." Ngước đầu, vươn tay ôm lấy cổ anh, Tô Quỳnh Thy híp mắt, hiển nhiên là không đem Tô Kiến Định để ở trong mắt. Anh trai của cô thương cô nhất, huống chi ngay cả con hai người bọn họ cũng đã cỏ rồi, chỉ còn thiếu mỗi chuyện lập gia đình mà thôi, mọi chuyện tự nhiên như nước chảy thành sông. Anh trai cô nhất định sẽ đồng ý, thế nên anh ấy không tính là cản trở gì cả. "Coi như em lợi hại nhất!" Hoắc Hải Phong nhéo nhéo mũi Tô Quỳnh Thy, hai tay anh dùng sức khẽ nâng người cô lên một chút, sau đó tay phải vòng qua chân cô, dùng chút sức nhấc cô lên, nhanh chân đi về phía giường lớn. "Nếu như em đã không thể chờ đợi mà muốn gả cho anh như thế, vậy anh sẽ cố gắng hoàn thành thủ tục động phòng trước vậy!" Nói xong anh cười ha hả ném cô lên chiếc giường mềm mại.



Tô Quỳnh Thy bị vứt xuống chăn, bởi vì giường vừa mềm lại vừa đàn hồi thế nên còn nảy người lên mấy cái Sau đó bị Hoặc Hải Phong chồm người đè lên chặn lại, phần lưng cô mới dán sát xuống giường. Tiếp đó động tác trên tay anh liên tục hạ xuống, cô có cảm giác bản thân mình như đang nằm mộng, sững sờ nhìn Hoắc Hải Phong, chậm chạp không biết nên nói cái gì. "Sao thể, không thoải mái sao em?" Trong phòng không có người thứ hai, Hướng Minh đã bị đưa về phòng dỗ ngủ, hiếm lắm mới được tận hưởng giây phút thế giới chỉ có hai người, Hoắc Hải Phong khó tránh khỏi có chút kích động, lực tay ôm cô hơi lớn. "Không sao đâu anh. Chẳng qua là em không nghĩ tới, Hải Phong anh vẫn còn loại ham muốn này." Ngoài miệng nói một đằng sau lại làm một nẻo, rõ ràng anh nói sẽ sang phòng bên cạnh, thế mà lại dám trắng trợn vào thắng phòng cô, hôn lễ không muốn tổ chức, thế mà bây giờ còn muốn động phòng! "Được rồi, anh sai rồi!" Thua dưới con mắt của Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong ôm lấy cô trở mình, sợ cô nằm dưới bị mình đề không thoải mái, cẩn thận từng li từng tí đặt cô năm nhoài trên người chính mình, bảo: "Vậy Thi Thi nhà chúng ta muốn cử hành hôn lễ khi nào, thời gian một tháng có đủ không?"



Hai tay anh gối lên sau đầu, Hoắc Hải Phong híp mắt, nhìn cô gái tâm tâm niệm niệm đầy đầu đều là hôn lễ, vô cùng vui vẻ. "Tất nhiên là đủ rồi. Nhưng đã quyết định thời gian, vậy sẽ phải mau chóng đi lấy áo cưới. Không biết thời gian vừa rồi lười biếng bao lâu như thế, vóc người của em có bị biến dạng hay không nữa. Nhất định phải đến sớm một chút để mặc thử, có chỗ nào không hợp là sửa luôn." Hai người cứ vậy qua loa đại khái quyết định chuyện hôn lễ. Thấy vậy, tuy rằng Hoắc Hải Phong cảm thấy kinh ngạc, nhưng anh vẫn cười cười xoa đầu cô.



Càng nói càng hài lòng, càng nói những việc phải chuẩn bị cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, Tô Quỳnh Thy nhìn thẳng vào Hoắc Hải Phong một chút, tay trái sờ sờ cằm, giả vờ tỏ ra cao thâm khó dò đánh giá anh một phen: "Hải Phong, có phải anh béo lên rồi không? Dù gì thì áo cưới của em cũng phải chỉnh sửa một chút, anh cũng nên thế đi. Chờ lúc nào có thời gian chúng ta cùng đi nhé, tiện thể đặt riêng cho Hướng Minh một bộ"



Cuối cùng cô cũng sắp được gả cho người mà cô đã chờ đợi cả nửa đời, còn gì sung sướng và hạnh phúc hơn thế nữa đây!



Cả một buổi tối Tô Quỳnh Thy đều liên miệng cằn nhằn về chuyện hôn lễ, cuối cùng Hoắc Hải Phong mệt đến mức hai mắt không mở ra được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng trả lời hai câu. Thế nhưng cho dù có vậy Tô Quỳnh Thy cũng không mất đi hứng thú, không biết cô nói đến chừng nào mới dừng lại, chỉ biết sau đó ký ức của anh đã có chút mơ màng không rõ.



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa có sáng, rèm cửa sổ bị người trong phòng kéo “soạt” một tiếng mở ra hai bên, bốn phía bên ngoài vẫn tối đen. Đèn trong phòng nhanh chóng sáng lên, đột nhiên bị ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mắt không kịp chuẩn bị, Hoắc Hải Phong hít sâu một hơi, trở mình tiếp tục ngủ.



Bận bịu mãi đến khi trời vừa sáng Tổ Quỳnh Thy mới miễn cưỡng lên xong kế hoạch nho nhỏ cho mình, từ việc chuẩn bị hòn là cho đến chuyển đi tuần trăng mật. Tất cả mọi thứ được viết lên giay tạo thành một danh sách dài dàng dặc, Hoặc Hải Phong mở mat nhìn có, suy nghĩ một chút vẫn quyết định mặc có muốn làm gì thì làm. "Anh ơi, em muốn tổ chức hôn lễ với Hải Phong, anh có muốn nghỉ trước một quãng thời gian, ở nhà làm tham mưu giúp em không?"



Tay trái nâng quai hàm, tay phải cầm lấy cái muỗng chọc chọc cháo trong bát, Tô Quỳnh Thy vừa len lén liếc mắt nhìn người đàn ông vừa ăn sáng vừa đọc báo ngôi ở phía đối diện mình vừa thăm dò. Vào lúc này cô mới có chút cảm giác chân thực, là bản thân cô thật sự phải lập gia đình. "Em sốt ruột muốn gả ra ngoài như thế, là vì anh đối xử với em không tốt à?" Tính đến thời điểm hiện tại hai người bọn họ mới cố gắng ở chung với nhau được bao lâu, mà cô em gái ngốc nghếch này của anh ta đã sốt ruột muốn tự bán mình cho người ta như thế chứ! Đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào. "Hướng Minh cũng đã năm tuổi rồi, nói thế nào thì cũng phải cho nó một người cha danh chính ngôn thuận, anh nói xem có đúng không?" Cô quệt miệng có chút không vui thả cái muỗng trong tay xuống, hai tay đưa lên chống cắm, cặp mắt to trong veo chớp chớp nhìn Tô Kiến Định. "Em đã là người lớn rồi, đây là chuyện của riêng em, em tự suy xét. Sau khi quyết định thời gian cụ thể thì bảo anh một tiếng là được."



Tô Kiến Định nhìn công tước Otto ngồi ở vị trí dành cho chủ nhà, rồi lặng lẽ giơ tạp chí trong tay lên che đi khỏe miệng mang theo ý cười của mình. Thật ra đối với chuyện này anh ta không hề cảm thấy có một chút vấn đề nào cả, chỉ là không biết vị làm ông ngoại bên kia đã chuẩn bị mất cháu gái hay chưa thôi. Dù sao thì ông ta cũng mới được gặp cháu gái, còn chưa kịp vun đắp tình thân, cháu gái đã muốn biến thành vợ của người khác, thật đúng là...



Sau khi Tô Quỳnh Thy mở ra đề tài này, bốn người trên bàn anh một câu tôi một câu bắt đầu thảo luận chuyện liên quan đến hôn lễ. Công tước Otto ngồi đó gẩy gẩy bữa sáng nhạt như nước ốc trước mặt mình, muốn nói gì, nhưng căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Bữa sáng này cũng coi như là ăn trong say sưa ngon lành. Toàn bộ quá trình sắc mặt Hoắc Hải Phong không hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, Tô Quỳnh Thy lải nhải nói không ngừng, Tô Kiến Định thỉnh thoảng gật gù vài cái, thỉnh thoảng Tô Hướng Minh cũng bổ sung thêm một, hai câu, một nhà bốn người nhìn qua đã thấy thật đầm ấm.



Công tước Otto có chút rầu rĩ rời khỏi hiện trường. Tô Quỳnh Thy nói rất hăng say, thấy ông ta đi khỏi, miệng cô vẫn liến thoắng không ngừng, khỏe mắt liếc về phía ông, khóe miệng vẫn mang ý cười. Tuy trên mặt cô không thể hiện gì nhiều, nhưng trong lòng nghĩ thế nào cũng chỉ có mình cô biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK