"Hiện giờ tạm thời tôi còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng mà Hoắc Hải Phong này, từ nay về sau anh không nên đi đầu cả, mục tiêu của Gia tộc Húc Nhật là anh, hiện tại anh đang gặp nguy hiểm, lúc nào bọn họ cũng có thể đến đây bắt anh đi, nguyên nhân cụ thể tôi vẫn đang điều tra, cần thêm một chút thời gian nữa. Tạm thời cứ để Giang Húc Đông ở lại chỗ này trước, chuyện Dương Minh Hạo, mọi người muốn xử lý thế nào tôi cũng không có ý kiến.
Sau khi nói xong, Công tước Otto cau mày đi ra khỏi phòng làm việc, ông ta có một ý tưởng rất lớn mật cần phải đi nghiệm chứng, nếu như ý tưởng ấy của ông ta là sự thật, vậy thì hậu quả sẽ rất lớn, có điều cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu, thì chưa ai nói trước được... "Hải Phong... Hôm nay cậu cứ về trước đi, ở nhà với Quỳnh Thy và bọn trẻ, trước khi có chứng cứ ông ngoại tuyệt đối sẽ không khiến bất cứ người nào phải chịu oan ức, tôi cũng tin tưởng, chắc chắn cậu không phải là người của Gia tộc Húc Nhật, cứ thả lỏng tâm trạng đi."
Cho dù chuyện này xảy ra trên người bất cứ ai cũng khó chấp nhận nổi, lông mày Tô Kiến Định nhíu chặt lại, quan hệ giữa Gia tộc Húc Nhật và nhà họ Hoắc bắn đại bác cũng không tới, nếu không phải vì Vũ Nguyên Hải và Quỳnh Thy, nói không chừng cả đời hai người cũng không chạm mặt nhau, vậy thì sao Hoắc Hải Phong có thể có quan hệ với Gia tộc Húc Nhật được, đúng là vô nghĩa.
Có điều ông ngoại nói cũng đúng, đúng là phải điều tra kỹ càng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng ngày lá gan người của Gia tộc Húc Nhật càng lớn, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng có thể bịa đặt, đúng là không biết trời cao đất rộng! "Chuyện này bản thân tôi cũng sẽ tự mình điều tra, anh cả hãy chờ tin tức của tôi." Nói ra thì, trong Gia tộc Húc Nhật này, ngoài Giang Húc Đông ra, anh chưa từng gặp người nào khác, trước đây anh vẫn luôn ở Hải Phòng căn bản không thể có con đường tiếp xúc với bọn họ, nếu như đám người kia thật sự đang nhằm vào anh mà đến, thì nguyên nhân là gì? Không thể chỉ vì cho rằng anh tiếp xúc với Giang Húc Đông, cho nên nghĩ rằng anh có giá trị với Gia tộc Húc Nhật chứ.
Phía bên này Dương Minh Hạo đang nghĩ trăm phương nghìn kế xem làm cách nào để giúp Dương Thừa Húc phủ sạch quan hệ, phía bên kia Dương Thừa Húc lại mang theo Trần Mộc Châu đến biệt thự, chơi đùa với Trần Mộc Châu tương đối vui vẻ. Từ lần trước sau khi theo dõi cô cả đêm ở trong sân, anh ta đã để Trần Mộc Châu càng ngày càng tự do hơn, hiện giờ Trần Mộc Châu đã có thể ra ngoài một mình, chỉ cần quay về trong vòng hai tiếng, bình thường anh ta sẽ không hỏi đến.
Hôm nay, hiếm khi thấy sắc trời không tốt lắm, bầu trời âm u giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, Trần Mộc Châu ngồi bên cửa sổ, tay ôm lấy hai chân, cuộn mình nhìn thế giới bên ngoài, trong mắt đầy khao khát. "Mộc Châu, muốn ra ngoài chơi à? Bên ngoài trời sắp mưa rồi, đợi lát nữa anh ra ngoài với em có được không?"
Dương Thừa Húc vỗ đầu cô ta nhẹ nhàng an ủi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Trong mắt Trần Mộc Châu chợt lóe lên chán ghét, cô ta quay đầu lại, trong nháy mắt trên mặt đã nở nụ cười say lòng người, cô ta giang hai tay ra nép vào trong ngực Dương Thừa Húc, để anh ta tùy ý ôm mình lên giường, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Mãi cho đến khi Dương Thừa Húc lau rửa sạch sẽ, mặc quần áo giúp cô ta xong, sau đó sấy khô tóc, cô ta mới khôi phục lại biểu cảm trên mặt, ngồi ngẩn người tựa vào đầu giường híp mắt lại. "Đang nghĩ gì thế? Đói bụng à?" Dương Thừa Húc xoa xoa lên chiếc bụng nhỏ mềm mại của cô ta, ánh mắt khẽ híp lại, hiển nhiên tâm trạng của anh ta lúc này rất tốt. Khi hai người đang nói chuyện, một tia chớp lóe lên giống như sắp xé tan cả bầu trời bổ xuống, ngay sau đó tiếng sâm đinh tai nhức óc vang lên.
Trong nháy mắt từng giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, cảnh vật phía xa trở nên mơ hồ, cơn mưa to đã che khuất rất nhiều thứ. "Trời mưa rồi! Thừa Húc, em muốn ra ngoài chơi, hình như chỗ chúng ta đang ở rất lâu rồi không có mưa nhỉ?"
Trần Mộc Châu khẽ hé cửa sổ ra một chút, sau đó cô ta giơ tay ra ngoài, híp mắt chơi đùa vui vẻ với hạt mưa.
Trông thấy dáng vẻ vui mừng này của cô ta, lời Dương Thừa Húc đang muốn nói ra khỏi miệng cuối cùng vẫn giấu kín trong lòng. Để cô ta tùy ý nghịch nước, anh ta yên tâm xoay người xuống lầu lấy đồ ăn cho cô ta, vốn dĩ chiều nay hai người cũng chưa ăn gì cả, hiện giờ anh ta cũng thấy đói bụng rồi.
Sau khi anh ta đi xuống dưới, Trần Mộc Châu nhanh chóng rút tay lại, bình thường căn bản Dương Thừa Húc sẽ không để cô ta có cơ hội ở trong phòng một mình, ngược lại có ta có thể một mình đi ra ngoài, còn ở một mình trong phòng thì không.
Nhân cơ hội khó có được này, cô phải mau chóng tìm được hộ chiếu và chứng minh thư của mình, tốt nhất là có thể để cô tìm thấy một chút tiền nữa, đương nhiên tiền không phải quan trọng nhất. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cô đã tìm thấy thứ mình muốn ở trong một cái ngăn kéo nhỏ trong góc khuất, cô không vội vàng lấy hộ chiếu đi, mà cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc mà mình vừa mới lật tung để lại vị trí cũ. Sau đó Trần Mộc Châu nhanh chóng kiểm tra lại một lượt, rồi quay về đứng trước cửa sổ, cô hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim và hô hấp của mình, sau đó lại mở cửa sổ ra ngồi trên bệ cửa nghịch nước.
Không lâu sau, Dương Thừa Húc đã mang đồ ăn lên, anh ta híp mắt quan sát cả căn phòng, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, sau đó cười tủm tỉm gọi Trần Mộc Châu vẫn đang nghịch nước đến ăn cơm.
Đợi khi đưa người vào trong phòng vệ sinh rửa tay, anh ta nhanh chóng xem thử đồ vật trong ngăn kéo, sau khi không phát hiện ra điều gì khác thường, nụ cười trên mặt càng sâu sắc hơn.
Tất cả hành động của anh ta, Trần Mộc Châu đều nhìn thấy rõ ràng qua gương, bàn tay đang rửa dưới vòi nước khẽ run lên một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Sau đó cô cúi đầu xuống, giả vờ như đang nghiêm túc rửa tay, đợi đến khi phía sau lưng không có động tĩnh gì nữa, cô mới lau khô tay rồi đi ra ngoài. "Mộc Châu nhà chúng ta ngoan quá, anh biết ngay, chắc chắn em sẽ không rời khỏi anh mà!" Dương Thừa Húc khẽ hôn cô một cái, ánh mắt híp lại kéo người vào trong ngực, sau đó tự mình lấy cơm trên bàn, bón cho cô ăn từng thìa một, đợi đến khi cô ăn xong, anh ta mới bắt đầu ăn vài miếng.
Cơn mưa quá nặng hạt, tạm thời không thể ra ngoài được, Trần Mộc Châu sợ anh ta đổi chỗ cất giấu hộ chiếu, nên sau đó cô đều ở lại trong phòng. Đến tối đi ngủ thái độ của cô cũng thay đổi, cô ôm chặt lấy anh ta, cả người đều rúc vào trong ngực Dương Thừa Húc mới dừng lại.
Sau một đêm mưa, sáng hôm sau thời tiết vô cùng dễ chịu. Trần Mộc Châu vui vẻ kéo Dương Thừa Húc ra ngoài một chuyển, thành công lấy được tiền. Sau đó cô vụng trộm tìm được thuốc ngủ trong hòm thuốc, nghiền nát ra cho vào trong bát súp của anh ta. Sau khi dụ dỗ người uống hết, cô quay người cầm theo tiền và hộ chiếu, tùy tiện mua một tấm vé máy bay, Hải Phòng và những nơi trước đây đã từng đi tuyệt đối không thể đến nữa. Mãi cho đến khi máy bay cất cánh, ngồi yên ở vị trí của mình, cô mới có thời gian lấy vé máy bay ra xem thử, xem rốt cuộc mình đang bay đến đâu.
Vừa nhìn qua, thiếu chút nữa hồn vía cô đã bay lên mây, lúc mua vé máy bay cô nói muốn mua chuyển sớm nhất, còn phải phân tâm chú ý xem có người đuổi theo cô hay không, căn bản không ngờ rằng vậy mà cô lại mua về máy bay sang Mỹ. Cho dù cô không biết rốt cuộc Hoắc Hải Phong đang ở nơi nào trên đất Mỹ, nhưng mà tóm lại ở cùng một quốc gia với anh cũng rất nguy hiểm, cô phải nghĩ cách nhanh chóng di chuyển sang địa phương khác mới được.
Tốt nhất là không cần dùng hộ chiếu, nếu không ngược lại Dương Thừa Húc sẽ dễ dàng điều tra ra được hành tung của cô. Có điều bây giờ đã lên máy bay rồi, còn tám tiếng phi hành nữa, trước đó vì lo lắng bị phát hiện, đầu óc cô vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ thả lỏng năm trên ghế ngồi, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ, trên người được đạp một tấm chăn mỏng mà lúc ra ngoài cô mang theo, trong giấc mơ tràn đầy hoa tươi,